Thiều Quang Mạn

Chương 116: Say rượu



Chương 116: Say rượu

Editor: Ha Ni Kên

"Tửu lầu ư?" Bọn côn đồ ngớ người, trố mắt nhìn nhau rồi cười phá lên.

Thiệu Minh Uyên giữ chức cao từ lâu, cho dù chàng rất ôn hòa, nhưng bình thường cũng không có kẻ nào dám cười như thế trước mặt chàng.

Tướng quân trẻ tuổi cau mày.

Kẻ cầm đầu đám côn đồ ngửi thấy mùi rượu tản mát trên người chàng, cười khẩy: "Ta nói vị huynh đệ này, ngươi uống nhiều quá rồi à? Đến thanh lâu cũng không nhìn ra à?"

Thanh lâu?

Thiệu Minh Uyên ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lại.

Hóa ra đây chính là thanh lâu trong truyền thuyết à?

Kẻ cầm đầu đám côn đồ kia vỗ vỗ vai Thiệu Minh Uyên: "Có vẻ vị huynh đệ đây chưa đến bao giờ hả? Nào nào, lần đầu tiên thì ta sẽ ưu đãi cho huynh!"

Thiệu Minh Uyên vội vàng tránh ra. Vị Tướng quân từng chỉ huy thiên quân vạn mã đối đầu quân địch giờ đây cảm thấy khá lúng túng: "Xin lỗi, nhìn nhầm rồi."
Chàng nói xong dắt ngựa đi mất, đi được vài bước thì dứt khoát ngồi lên ngựa nhanh chóng phóng đi.

Mấy tên côn đồ ngẩn người, nhìn về kẻ cầm đầu: "Lão đại, tha cho tên tiểu tử kia à?"

Tên cầm đầu cười lạnh: "Không thả thì làm gì? Các ngươi nghĩ tiểu tử kia dễ động vào à?"

Mấy người cúi đầu nhìn cây gậy bị cắt thành hai khúc, đồng loạt lắc đầu."

Nữ tử đón khách kia thong thả đứng thẳng lại, xoa xoa cổ tay: "Hóa ra lại là là một ca ca ngây thơ. Thật là tiếc!"

Kẻ cầm đầu cười: "Tiếc cái gì? Tên tiểu tử đầu đất kia làm sao biết thương hoa tiếc ngọc như các ca ca đây –"

Nữ tử đẩy tay côn đồ ra, phe phẩy khăn tay: "Đi đi, nhanh về đi. Mấy người đứng đây khách cũng chả dám vào."

Trước lầu Bích Xuân lại khôi phục vẻ náo nhiệt ồn ào.

Thiệu Minh Uyên cưỡi ngựa một mạch về phủ Tĩnh An Hầu. Đến trước cửa thì nhảy xuống ngựa, có hạ nhân chạy đến đón dây cương, cung kính: "Nhị công tử, người đã về ạ."
Thiệu Minh Uyên gật đầu, đi vào.

Tửu lượng của chàng không kém. Nhưng hôm nay mang nhiều tâm sự, ngồi với bạn tốt cũng thoải mái uống, lúc này cũng ngà ngà say. Cũng may chàng có định lực mạnh, vẫn đi đứng nghiêm chỉnh như người thường, chẳng qua mùi rượu khắp người thì không giấu được ai.

Có kẻ lặng lẽ đi thông báo cho phu nhân Tĩnh An Hầu Thẩm thị: "Bẩm phu nhân, Nhị công tử vừa về. Hình như uống rất nhiều rượu."

"Uống rượu?" Ánh mắt Thẩm thị lóe lên, hỏi lại: "Có say không?"

"Trông có vẻ tỉnh tỉnh hơn ạ, nhưng cả người đầy mùi rượu."

Thẩm thị nghĩ một chút rồi sai một bà tử: "Mời Nhị công tử đến đây, bảo là ta có chuyện muốn nói với hắn."

Bà tử lĩnh mệnh đi mất, Thẩm thị quay sang nói với Hoa ma ma tâm phúc: "Sắp xếp cho cái thứ vừa được mua về kia cho tử tế."
"Dạ."

Chờ Hoa ma ma đi rồi, Thẩm thị chỉ vào lư hương phân phó đại nha hoàn Tố Điệp: "Hương này hơi loãng. Nhỏ mấy giọt hương tường vi Hoa ma ma vừa mua về vào đi."

Tố Điệp vội vàng lấy hương tường vi ra, nhỏ vài giọt vào lưu hương.

Lửa than trong lư hương không tắt, chẳng bao lâu sau từ miệng lư hương tản ra hương tường vi luẩn quẩn trong phòng.

Tố Điệp vừa cất mấy hộp hương liệu, vừa khen: "Phu nhân, hương tường vi này thật thơm. Nô tỷ nghe nói hương liệu như vậy quý hơn vàng ấy chứ, hình như mua từ ngoài biển."

Thẩm thị cười gằn: "Rất thơm. Được rồi, ngươi ra cửa chờ đi, khi nào Nhị công tử đến thì đưa nó vào."

Tố Điệp dạ một tiếng rồi lui ra.

Thẩm thị dựa vào ghế Thái sư, khóe miệng nhếch lên.

Cái đứa lòng dạ lạnh bạc như thế mà cũng uống rượu à? Đúng là ông trời giúp đỡ.

Tầm một khắc sau, Tố Điệp nói vọng vào: "Phu nhân, Nhị công tử đến ạ."

"Mời nó vào."

Không lâu sau Thiệu Minh Uyên đi vào, hành lễ: "Mẫu thân."

"Sao muộn thế rồi mới về?"

"Gặp gỡ mấy vị bằng hữu ạ."

Thẩm thị không vui: "Trong nhà nhiều chuyện như vậy, sau này bớt ra ngoài lang thang đi."

Thiệu Minh Uyên không đáp.

Chán ghét theo thói quen dâng lên, Thẩm thị âm thầm nén nhịn, thờ ơ nói: "Hôm nay gọi ngươi tới là muốn hỏi một chuyện. Ngày hạ táng Kiều thị, ngươi có ý kiến gì về người giương cờ ôm tro không?"

Thiệu Minh Uyên ngớ người, hỏi Thẩm thị: "Chuyện này mẫu thân đã bàn với phụ thân chưa?"

Theo như phong tục Đại Lương, người giương cờ ôm tro cho người mất được công nhận là người thừa kế.

Thẩm thị cười gằn: "Ta còn không biết cha ngươi à? Tất nhiên cái gì cũng nghe theo ý ngươi rồi. Chẳng thà hỏi thẳng ngươi, bớt phiền."

"Chúng con không có con." Thiệu Minh Uyên cúi mắt, từ từ nói.

"Bởi vì các ngươi không có nên ta mới hỏi ngươi!" Thẩm thị nhấn mạnh, bắt đầu mất bình tĩnh.

Thiệu Minh Uyên ngước mắt lẳng lặng nhìn Thẩm thị.

Thẩm thị tránh ánh mắt chàng, nhấc chén trà lên nhấp một ngụm.

"Con sẽ tự làm."

"Khụ khụ khụ --" Thẩm thị bị sặc, ho lấy ho để.

Đại nha hoàn Tố Điệp đứng bên cạnh vội vàng vỗ lưng cho bà.

Thẩm thị cũng không vội, trợn mắt nhìn Thiệu Minh Uyên: "Ngươi nói cái gì cơ?"

"Con sẽ tự làm." Thiệu Minh Uyên bình tĩnh.

"Câm miệng!" Thẩm thị vỗ tay lên bàn, giận dữ: "Ta và phụ thân ngươi còn chưa chết đâu, ngươi nói cái gì thế đồ khốn nạn này?"

Bà chậm lại, lạnh lùng nói: "Đại ca ngươi có hai người con. Đông ca nhi là trưởng tử thì không được rồi, để Thu ca nhi đi. Thu ca nhi năm nay cũng có bốn tuổi thôi."

Thiệu Minh Uyên lặng lẽ nghe lời Thẩm thị, lòng lạnh dần.

Chàng có tước vị trên người, mẫu thân đây là đang muốn ép chàng sau này truyền lại tước vị cho cháu chàng à?

Hai chữ tước vị, trước giờ vẫn như xương bàn chân không rời khỏi số mệnh của chàng.

Thuở thiếu thời, huynh trưởng của chàng chẳng phải vì tước vị, sợ chàng đoạt tước thế tử của huynh ấy mà đề phòng chàng khắp nơi còn gì.

Có lẽ, ban đầu, nếu không phải vì không còn đường nào khác, có lẽ chàng cũng không có dũng khí bôn ba vạn dặm lên đường giúp cha gϊếŧ giặc.

"Ngươi thấy thế nào?"

Thiệu Minh Uyên thản nhiên. Có lẽ là do uống rượu, định lực của chàng giảm bớt, giọng nói của chàng quả quyết rõ ràng: "Thu can hi rất tốt, nhưng lại là hài tử của Đại ca, giương cờ cho Kiều thị cũng không hay, tốt nhất là cứ để nhi tử thôi. Có lẽ mẫu thân đã quên nhưng nếu người mất không con không cái thì có thể do người thân cận nhất thay thế."

Nói đến đây, chàng dừng lại, thờ ơ: "Còn có ai thân hơn so với con cơ chứ?"

Cả đời này chàng sẽ không lấy thê tử khác, tước vị cũng không phải là không truyền cho cháu, nhưng cũng không phải là do người khác buộc chàng phải cho, kể cả là mẫu thân cũng không.

Hôm nay gọi Thiệu Minh Uyên đến, Thẩm thị cũng không định quyết định chuyện đại sự này, chẳng qua lấy cớ thôi. Thứ tử rất cẩn thận, nếu không có một lý do hợp lý, nhất định nó sẽ nghi ngờ. Nhưng bà cũng thực sự suy tính như vậy, thế nên giờ phút này thấy nó kiên quyết từ chối, bà vô cùng tức giận.

Đúng là có cánh rồi thì không ai quản được!

"Người thân cận nhất là ngươi hả? Chẳng phải ngươi cũng tự tay gϊếŧ nó còn gì?" Thẩm thị bâng quơ.

Thiệu Minh Uyên cảm thấy đau nhói trong lòng, nhìn Thẩm thị nhẹ giọng hỏi: "Nhi tử còn lựa chọn nào khác à?"

Là tại ai? Ai nhất quyết đẩy chàng đến tình cảnh ấy?

Cảm giác hôn mê ập đến, Thiệu Minh Uyên giơ tay đỡ trán, trán lạnh như băng.

Thẩm thị cong môi, phất tay: "Thôi, ta thấy hôm nay ngươi uống không ít rượu, chuyện này hôm khác nói tiếp. Tố Điệp, đưa Nhị công tử về."

"Không cần, con không sao. Minh Uyên xin lui."

Thiệu Minh Uyên về thư phòng theo thói quen. Cơ, choáng váng quẩn quan trong đầu. Chàng cởϊ áσ khoác rồi nằm ngay xuống. Thế rồi mơ mơ màng màng nghe thấy ai đấy gọi ngoài cửa: "Nhị công tử, phu nhân phái nô tỳ đưa canh giải rượu đến."

Chương 117: Tức giận