Chàng nhìn Kiều Chiêu không chớp mắt, con ngươi đen thẫm như đá mài mực, làm người khác không nhìn ra cảm xúc. Một lúc lâu sau, chàng mới vươn ngón tay chọc chọc vào gương mặt nóng rực của nàng.
Cô nương đang hôn mê bỗng dưng cầm lấy tay chàng.
Trì Xán hoảng sợ, theo phản xạ rụt tay về. Tay bị níu lại ngay lập tức, tiểu cô nương mắt đang nhắm nghiền từ từ rơi nước mắt.
Cô nương đang mê man lại khóc đến không thở được. Rõ ràng hai mắt đang nhắm chặt, nhưng mỗi nét trên gương mặt đều hiện rõ sự đau lòng. Sự đau lòng ấy như đè lên không gian yên tĩnh này.
Không biết có phải là do Trì Xán mềm lòng hay không, cuối cùng chàng không rút tay ra.
Chàng yên lặng mặc kệ tiểu cô nương nắm tay chàng khóc thút thít. Đến khi tiếng bước chân vội vã ở hành lang truyền lại, chàng mới rút ra tay, quay đầu đi. Thấy Dương Hậu Thừa vác một ông lão râu tóc bạc phơ tiến vào, Trì Xán có chút kinh ngạc: "Sao nhanh thế?"
Dương Hậu Thừa vẻ mặt vui mừng, đặt ông lão vác trên vai xuống ghế, hưng phấn nói: "Tiểu nha đầu quá là may mắn, ta còn chưa chạy tới cổng thành, đã gặp ngay một vị thần y như thế này này!"
Thần y như thế này là như thế nào?
Trì Xán tỏ vẻ khó hiểu, sau đó nhìn về ông lão trên ghế.
Ông lão hôn mê ngồi dựa lưng vào ghế.
Trì Xán nghi ngờ nhìn Dương Hậu Thừa.
Dương Hậu Thừa gãi đầu giải thích: "Huynh không biết chứ, tính tình vị Lý thần y này vô cùng gàn dở. Trước đây có lần Thái Hậu mời ngài ấy tiến cung xem bệnh, ngài ấy còn một mực từ chối. Lần này ta sợ ngài ấy không đồng ý, liền dùng tay chém một nhát vào gáy cho ngài ngất luôn."
Lông mày Trì Xán giật giật, như vừa nhớ ra cái gì, đột ngột nhìn về phía ông lão đang bất tỉnh, cao giọng: "Lý thần y? Chẳng lẽ là vị Lý thần y trong truyền thuyết có thể cải tử hoàn sinh?" "Chính là ngài ấy. Ta từng gặp Lý thần y khi ngài tiến cung xem bệnh cho Thái hậu. Thật không ngờ rằng vừa vào thành tìm đại phu cho tiểu nha đầu lại có thể gặp ngay ngài ấy. Ha ha, đều là dựa vào may mắn của ta."
Dương Hậu Thừa nhớ lại khi vừa thoáng thấy vị thần y này, chàng liền không chút do dự dùng tay chém xuống một nhát, sau đó vác người lên lưng mà chạy. Nghĩ thế nào thì chàng cũng thấy vô cùng tự hào vì quyết định nhanh chóng của mình.
Trì Xán thay đổi sắc mặt, thở dài hỏi: "Dạo này công phu của huynh thế nào rồi?"
"Hở?"
"Huynh may mắn thế nào ta không biết nhưng chắc chắn là sẽ có phiền phức. Nếu có ai đuổi gϊếŧ huynh thì tự đi mà lo."
"Không thể nào --" Dương Hậu Thừa liếc nhìn Lý thần y một cái.
"Thần y như thế này là món ăn từ trên trời rơi xuống đầu huynh à? Ta không tin là vừa rồi huynh không gây chút rắc rối nào." Trì Xán lạnh lùng nói. "Vị tiểu hữu này cũng biết mình biết ta đấy!" Một giọng nói tức giận vang lên. Lý thần y mở mắt, đứng dậy, loạng choạng một lúc mới vững, nhấc vội chân đi ra ngoài.
Dương Hậu Thừa vội ngăn lão lại: "Lý thần y, ngài còn nhớ ta không? Năm ấy ngài tiến cung --"
"Hóa ngươi biết ta à?" Lý thần y cắt lời Dương Hậu Thừa.
"Vâng, có biết." Dương Hậu Thừa gật đầu.
"Biết mà ngươi còn đánh ta đến bất tỉnh à?" Lý thần y giận dữ, không có chút nào giống vị cao nhân tiên phong đạo cốt trong truyền thuyết, móc ra một đống ngân châm nho nhỏ vung tán loạn.
Lão đang đang đi ra ngoài thành hái thuốc thì tên nhóc khốn nạn chạy đến chỗ lão. Lông mày còn chưa nhấc đã bất ngờ giơ tay đánh lão đến bất tỉnh, làm lão rất tức giận!
"Thần y bớt giận, thần y bớt giận, tiểu muội của chúng ta bị bệnh. Chính vì quá sốt ruột nên mới phải dùng hạ sách này." Dương Hậu Thừa vò đầu bứt tai.
"Có đẻ ra Hoàng thượng, lão phu cũng không xem bệnh cho!" Lý thần y phủi phủi ống tay áo, nhấc chân đi ra ngoài, đi được nửa đường thì quay lại nói vu vơ: "À, ngân châm của ta có độc."
Chưa dứt lời thì Dương Hậu Thừa đã hôn mê bất tỉnh.
Trì Xán sắc mặt biến đổi, đứng lên đuổi theo: "Thần y xin dừng bước!"
Chàng đứng lên, Lý thần y vốn đang quay đầu lại liếc mắt một cái thì thấy ngay Kiều Chiêu đang nằm trên giường.
Lý thần y dừng chân, bước qua người Trì Xán, vội vã đi đến trước mặt Kiều Chiêu rồi ngồi xuống.
Lão nhìn chăm chú Kiều Chiêu, rồi bắt mạch chẩn đoán, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới mình.
Trì Xán cúi người kéo Dương Hậu Thừa lên, bỗng nhiên quay phắt lại, rút ra bội kiếm bên hông đỡ vội một chiêu.
Ba người vọt vào từ cửa bao vây chàng, căn phòng không lớn bỗng trở nên chật hẹp bí bách.
Mới giao nhau một chiêu, Trì Xán đã biết là không xong rồi.
Ba người này rõ ràng là tử sĩ, võ nghệ cao cường không nói, vấn đề là liều mạng hoàn toàn. Thân thủ của chàng tuy không kém nhưng sao mà lấy một chọi ba được.
Ba người này có quan hệ gì với Lý thần y?
Suy nghĩ mới lóe lên trong đầu, bả vai lại cảm thấy đau xót, Trì Xán không khỏi kêu lên một tiếng.
Lúc này, giọng nói không kiên nhẫn của Lý thần y truyền đến: "Muốn đánh nhau thì cút ra ngoài mà đánh, đừng ảnh hưởng chuyện ta xem bệnh!"
Lời nói vừa buông như thần chú đóng băng mọi người. Ba người mới vọt vào lập tức dừng tay, một người trong đó mở miệng nói: "Ngài không có việc gì là tốt rồi!"
Người nọ nói xong, lia sang nhìn Dương Thừa Hậu hôn mê bất tỉnh trên ghế, sát khí chợt lóe lên trong mắt.
Thật là không thể ngờ được, Lý thần y do bọn họ bảo hộ vào kinh, đúng lúc bọn họ không đề phòng lại bị cướp đi ngay trước mắt bọn họ!
Chủ tử mà biết thì sẽ để bọn họ chết vài lần mất.
"Cút đi!" Lý thần y quát.
Ba người cực kỳ kính cẩn Lý thần y, lập tức nói một tiếng vâng, xoay người đi ra ngoài, còn không quên đem theo Trì Xán cùng Dương Hậu Thừa đang hôn mê bất tỉnh.
Ra đến bên ngoài, đối mặt với ba người đằng đằng sát khí, Trì Xán rút ra khăn tay ấn vào miệng vết thương ở đầu vai, nhàn nhạt cười: "Ba vị không cần phải như thế, chờ thần y xem bệnh xong, các vị làm gì thì làm."
Chàng đánh giá ba người rồi nói tiếp: "Ta đoán ba vị cũng là người thỉnh thần y xem bệnh, thế thì việc gì phải phức tạp mọi chuyện? Chúng ta không có ý nào khác, chỉ là có duyên gặp được thần y, thỉnh ngài xem bệnh cho một người. Hiện tại xem ra, thần y rất có hứng thú với người bệnh của chúng ta. Chưa kể, nhỡ may kinh động đến Cẩm Y Vệ, cũng không phải chuyện tốt cho các vị đại nhân."
Lời nói của chàng lần lượt có ba ý:
Một là chỉ cho họ biết, nếu các chàng biết được Lý thần y thì thân phận cũng không đơn giản; nếu họ động thủ gϊếŧ người, phiền phức không nhỏ.
Hai là chỉ cho họ biết, Lý thần y có hứng thú với người bệnh của các chàng, nếu tiếp tục động thủ chính là chọc giận thần y, phiền phức càng không nhỏ.
Ba là tiết lộ rằng, xung quanh còn có Cẩm Y Vệ nhìn chòng chọc các chàng, nếu vậy thì vấn đề không chỉ là phiền phức to hay phiền phức nhỏ đâu.
Lời ít ý nhiều, hòa hoãn hợp lại rồi tan, đừng phức tạp làm cái gì.
Lời Trì Xán nói quả nhiên có tác dụng, ba người liếc nhau, yên lặng thu hồi đao kiếm.
Trong thành còn có Cẩm Y Vệ, nếu gϊếŧ mấy người này xong mà bị bọn chó điên đấy theo dõi, có khi sẽ rước lấy phiền phức cho chủ tử. Nhiệm vụ chính lần này là hộ tống Lý thần y thuận lợi về kinh thành, các chuyện khác đều có thể thỏa hiệp.
Bên ngoài song phương thỏa thuận thành công, im lặng chờ đợi
Trong phòng, sau khi Lý thần y thu châm lại, cuối cùng Kiều Chiêu cũng chậm rãi mở mắt.
Gương mặt quen thuộc chiếu vào mắt, nàng nhất thời không nhớ đến hiện tại, buột miệng thốt ra : "Lý...... Gia gia?"