Đối với Lý thần y, Kiều Mặc cũng chỉ là vãn bối thôi, chỉ khác cái là huyết mạch còn lại của lão bạn tốt.
Bên ngoài truyền vào tiếng xin phép, cọc gỗ khô là Diệp Lạc đi ra mở cửa.
Nam tử đứng ngoài mặt mũi bình thường không đi vào mà nhỏ going nói với Diệp Lạc vài câu rồi đi.
Diệp Lạc đóng chặt cửa, quay lại.
Lý thần y nheo mày: "Người đâu?"
"Người thần y muốn gặp vừa ngã bất tỉnh sau khi hạ táng xong phu nhân Tướng quân, được Tướng quân của chúng ta đưa đi rồi ạ."
Lòng Kiều Chiêu chùng xuống, thốt lên: "Ngã bất tỉnh? Tại sao lại ngã bất tỉnh?"
"Cái này thì cũng chưa ai nhắc đến."
"Lý gia gia—"
Lý thần y đứng lên, chẳng hề gấp gáp, nói với Kiều Chiêu: "Ta đi qua đó xem sao. Chiêu nha đầu, cháu về trước đi, trời sắp tối rồi." Kiều Chiêu trơ mắt nhìn Lý thần y và Diệp Lạc đi khỏi mà không có cớ đi theo.
"Cô nương?" Băng Lục lên tiếng, phá vỡ yên lặng trong lòng: "Chúng ta về chưa ạ?"
Kiều Chiêu bình tĩnh lại: "Không về vội, đến Tề Sinh đường!"
Đại ca ngất xỉu, đưa huynh ấy về phủ rồi mời đại phu quá mất thời gian, rất có khả năng Thiệu Minh Uyên sẽ tìm một nơi tương tự như y quán. Mà theo đường trở về thành, tám chín phần người kia sẽ chọn Tế Sinh đường.
"Đến Tề Sinh đường ạ? Đấy không phải y quán ư?" Băng Lục đảo mắt, thấy cô nương đã đi khỏi thì vội chạy theo.
Chủ tớ hai người ra khỏi quán trà, chạy thẳng đến Tế Sinh đường. Bên ngoài Tế Sinh đường có rất nhiều nam tử trẻ tuổi mặc đồ trắng, dựa vào dáng đứng có thể đoán được đó đều là binh sĩ.
Dân chúng thích hóng chuyện, nhưng cũng không có dám nhìn lén mấy người không dễ chọc kia, đành đứng quay thành một vòng xem náo nhiệt. Kiều Chiêu thờ phào trong lòng.
Có vẻ đã đoán đúng. Quả nhiên Thiệu Minh Uyên đưa Đại ca đến đây.
"Cô nương, chúng ta đi vào ạ?" Băng Lục liếc mắt nhìn đám binh sĩ cao to mặt lạnh, cho dù gan to bằng trời thì giờ cũng xẹp xuống bé tẹo.
Kiều Chiêu bình tĩnh, nhẹ giọng: "Không cần, đứng đây nhìn một lát."
Tiểu nha hoàn trợn mắt: "Chúng ta, chúng ta... cũng tới xem náo nhiệt ạ?"
Kiều Chiêu gật đầu: "Nói thế cũng được."
Xem xét tình hình, người bình thường muốn vào y quán chắc chắn sẽ bị từ chối, lại còn gây chú ý. Nếu Lý gia gia nói sẽ tới thăm Đại ca, còn ai làm nàng yên tâm hơn Lý gia gia nữa?
Nàng đi tới đây, chẳng qua là muốn nhanh chóng biết tình hình của Đại ca thôi.
Thời gian lại chầm chậm trôi qua, ánh hoàng hôn rực rỡ, chân trời hừng hực như lửa.
Kiều Chiêu vẫn đứng yên, chân tê dần đi, rõ ràng là mùa hè mà lại thấy lạnh lẽo vô cùng. Trong Tề Sinh đường.
Cuối cùng Kiều Mặc cũng chầm chậm mở mắt. Người đầu tiên đập vào mắt chàng khiến chàng hơn giật mình, mắt hơi đảo lên, như thực như mộng.
"Thần y ư?" Chàng dò hỏi.
"Tỉnh rồi à? Không cần thắc mắc, ngươi không nằm mơ." Lý thần y nghiêm túc.
Kiều Mặc chống tay muốn ngồi dậy.
Lý thần y giơ tay, đè vai chàng lại: "Không cần cậy mạnh, cứ nằm yên đi."
"Vãn bối thất lễ rồi. Sao thần y lại ở đây?"
Trước đây khi bệnh tình của tổ phụ trở nên nguy kịch, Lý thần y mới chăm sóc cho đến khi tổ phụ cưỡi hạc về trời, sau đó thì vân du tứ hải, cũng chưa gặp lại lần nào.
Lý thần y ngồi xuống ghế, cầm tấm khăn vuông lau qua tay, hỏi Kiều Mặc: "Trước mắt không cần để ý chuyện này. Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi lại ngất? Có nghĩ ra nguyên nhân không?"
Kiều Mặc bị hỏi thì hơi sửng sốt, lông mày như nét mực nhăn lại, hơi đỏ mặt: "Có lẽ là do quá lo âu buồn sầu, lại còn không nghĩ ngơi cẩn thận –"
"Không phải." Lý thần y ngắt lời, ném khăn vào trong chậu, nhìn kỹ Kiều Mặc: "Ngươi trúng độc."
"Trúng độc?" ánh mắt Kiều Mặc hơi lóe lên.
"Phải, có lẽ là Linh Hương độc, không mùi không vị, có thể tích lũy âm thầm trong cơ thể, khi nào cơ thể yếu ớt hoặc gặp bệnh phong hàn sẽ có cơ hội phát tác. Thầy thuốc tầm thường khó mà tìm được nguyên nhân, chỉ chữa qua loa được triệu chứng thôi. Nhưng thuốc không đúng bệnh, hậu quả khó lường."
"Vậy sao?" Kiều Mặc mở to mắt, khiến vết bỏng nơi gò má trái trở nên đáng sợ hơn: "Thần y, chuyện này mong người giữ bí mật hộ vãn bối, không nên nói cho bất kỳ ai."
"Được. Nhưng ngươi tự biết lấy là được rồi. Ta vừa dùng ngân châm rút độc, trước mắt thân thể ngươi sẽ yếu nhưng chăm sóc tử tế sẽ dần hổi phục. Kiều Mặc, rốt cục đã có chuyện gì đã xảy ra với đám cháy ở nhà ngươi?"
Kiều Mặc yên lặng chốc lát, nói: "Bởi vì đã hết hiếu kỳ với tổ phụ, mấy ngày đó vãn bối đều đi thăm viếng mấy người bạn cũ và gia đình thế giao theo lời tiên phụ. Hôm ấy lúc vãn bối về trời đã chạng vạng tối, cả nhà cũng đã chìm trong biển lửa. Thôn dân cũng không có cách nào, ai cũng không dám lại gần. Vãn bối đành dựa vào việc cửa sau ít lửa lao vào cứu ấu muội, sau đó mọi thứ đều sụp."
Lý thần y nghe xong trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Đám cháy ấy, ngươi nghĩ là do ngẫu nhiên hay cố tình?"
Kiều Mặc cụp mắt, nhẹ giọng: "Điều này vãn bối vẫn chưa rõ, trước mắt phải chờ xem Khâm sai đi tra án trở về nói gì đã."
"Cũng được, mấy hôm nữa lão phu rời kinh thành một chuyến, quay lại sẽ chữa mặt cho ngươi."
Nghe được chữa bệnh cho bản thân, Kiều Mặc vẫn dửng dưng: "Thần y muốn rời kinh vì vậy sao?"
Lý thần y cười phá lên: "Không rời kinh thì làm sao chữa khỏi cho ngươi được? Có một vị thuốc không có ở kinh thành."
"Khiến thần y phải bận lòng như vậy, vãn bối rất hổ thẹn."
"Ngươi đừng nghĩ nhiều. Dựa vào quan hệ giữa ta và tổ phụ ngươi, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn ngươi gặp chuyện thế này được. Chưa kể, còn có hai người thay nhau nhờ cậy việc này cơ."
Kiều Mặc kinh ngạc.
Bây giờ mà vẫn còn có người vì chàng như vậy ư?
Không hiểu sao trong đầu Kiều Mặc hiện lên một người, chàng hỏi: "Chẳng lẽ là Quan Quân Hầu ư?"
Lý thần y nhấp nháy lông mày: "Thanh niên bây giờ ai cũng là nhân tinh hết. Đúng là Quan Quân Hầu mời lão phu ra t ay. Đáng lẽ nó không muốn
ta nói với ngươi, nhưng ta sắp rời kinh, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói cho ngươi một câu mới phải. Tên tiểu tử kia cũng không phải là đứa kém cỏi, sau này ngươi ở kinh thành cũng coi như trợ thủ đắc lực."
"Đa tạ thần y lo nghĩ thay vãn bối. Có điều không biết, người còn lại là ai ạ?"
"Người còn lại à –" Lý thần y trở nên ôn hòa hơn, cười híp mắt: "Là tiểu tôn nữ của lão phu. Cảm thấy ngươi đẹp mắt như vậy mà bị hủy dung thì thật tiếc. Chờ lần sau ta hồi kinh sẽ để cho hai đứa gặp gỡ làm quen."
Trước mắt tình cảnh Kiều Mặc rối ren, không cần để Chiêu nha đầu dây vào.
Đáng tiếc à?
Kiều Mặc không nén nổi nụ cười.
Cháu gái thần y, có lẽ là một tiểu cô nương nhỉ, không biết có thể làm bạn với Vãn Vãn không nữa?
Có điều Kiều Mặc cũng chỉ nghĩ qua mà thôi. Nhưng nghĩ đến việc trúng độc khó giải thích, nụ cười hơi mờ đi.