Thiều Quang Mạn

Chương 131: Cứu chữa



Chương 131: Cứu chữa

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Ngân châm sáng loáng đâm vào da thịt mềm mại trắng nõn, Chân Chân Công chúa muốn tránh theo bản năng.

Kiều Chiêu lãnh đạm nói: "Nếu điện hạ không muốn chết thì đừng tránh."

"Ngươi –" Chân Chân Công chúa cắn chặt môi, rốt cuộc cũng không có sức đôi co thêm, khó khăn nhìn Long Ảnh nói: "Long Ảnh... Đánh cho ta ngất đi..."

Mắt không thấy thì tâm không phiền, được chưa!

Long Ảnh theo bản năng nhìn Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu khẽ gật đầu: "Cũng được!"

Thị vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh nhấc tay, nhanh chóng đánh ngất Chân Chân Công chúa.

Không còn bị người ngoài quấy nhiễu, động tác của Kiều Chiêu nhanh nhanh chóng chóng, hạ một vòng ngân châm quanh vết thương trên đùi Chân Chân Công chúa.

Động tác của nàng quá nhanh, mặc dù chỉ là hạ vài cây ngân châm, đến khi làm xong trán đã phủ một tầng mồ hôi.
Long Ảnh mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng kinh ngạc không thôi.

Động tác thuần thục như vậy, chẳng nhẽ vị cô nương này tinh thông chữa bệnh?

Kiều Chiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại lôi ra một bình sứ nhỏ từ trong hà bao, mở nắp bình, rắc bột màu xanh nhạt quanh vết thương của Chân Chân Công chúa."

"Buông tay được rồi."

Long Ảnh yên lặng buông lỏng tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi vết thương của Chân Chân Công chúa, quả thật đã không còn chảy máu nữa.

Hắn kinh ngạc nhìn Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu cũng không mấy để tâm, mở cái rương sát thành xe, lôi ra một bộ trung y.

Long Ảnh thấy vậy thì vội vã dời mắt, nhưng sau lưng lại truyền đến giọng nói của tiểu cô nương: "Phiền ngươi xé nó ra."

Long Ảnh xoay đầu lại, nhận lấy trung y từ Kiều Chiêu, gò má hơi nóng lên, nhanh chóng xé trung y thành từng mảnh.
Kiều Chiêu cũng không nhìn, cầm lấy vải, băng bó cẩn thận vết thương cho Chân Chân Công chúa, sau đó lại lôi từ trong hà bao ra một viên thuốc: "Đánh thức công chúa điện hạ dậy rồi cho người uống."

Long Ảnh nhìn hà bao bên hông Kiều Chiêu.

Hình dáng hà bao kia thật cổ quái, nhìn có vẻ đã bị ướt hết rồi, nhưng mà –

Long Ảnh nhìn viên thuốc thiếu nữ đưa qua.

Viên thuốc màu đỏ nhạt, khô khốc.

Hà bao đã ướt đẫm, nhưng viên thuốc còn nguyên. Chẳng lẽ trong hà bao còn có gì bí mật?

Phát hiện nghi hoặc của Long Ảnh, Kiều Chiêu thoải mái nói: "Trong hà bao có lớp một lớp da cá, nên sẽ không ướt. Đây là thuốc trừ lạnh, công chúa điện hạ vừa dính mưa lại còn mất nhiều máu như thế, thân thể yếu ớt vô cùng. Nếu nhiễm lạnh sẽ còn nguy hiểm hơn."

Long Ảnh yên lặng rũ mắt.

Lê cô nương thản nhiên như vậy, càng làm hắn có vẻ giống kẻ tiểu nhân.
Hắn đưa tay chạm vào chỗ nào đó trên gáy Chân Chân Công chúa, Chân Chân Công chúa yếu ớt tỉnh lại.

"Long Ảnh?" Chân Chân Công chúa trừng mắt nhìn.

"Điện hạ. Máu đã ngừng chảy rồi. Người uống thuốc đi." Long Ảnh đưa thuốc đến khóe miệng Chân Chân Công chúa, hỏi Kiều Chiêu: "Trên xe có nước không?"

Đúng là chẳng biết khách khí là gì.

Nhưng Kiều Chiêu cũng lười so đo với một tên thị vệ. Trách nhiệm của họ là bảo vệ an toàn công chúa. Nếu công chúa xảy ra chuyện gì, e là một cái mạng cũng không bù đủ, hấp tấp làm việc khó tránh khỏi hơi quá phận.

"Băng Lục, rót nước cho công chúa điện hạ."

Xe ngựa Tây phủ tuy không xa hoa tiện nghi như xa giá của công chúa, nhưng vẫn đủ nước trà.

"Hừ." Băng Lục chui vào, trợn mắt hung hăng nhìn Long Ảnh, rót một ly nước đưa qua: "Hừ, lại còn đòi cả nước!"

Đúng là không biết xấu hổ, đã đoạt xe ngựa của các nàng rồi, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào cô nương nhà nàng giúp đỡ. Thế mà cái người này như bị liệt hết cơ mặt, như thể cô nương hiển nhiên phải làm như vậy.

Long Ảnh biết rằng khi nãy cũng hơi quá đáng, yên lặng nhận lấy ly nước, đút nước thay Chân Chân Công chúa.

Chân Chân Công chúa cau mày nhìn chòng chọc viên thuốc màu đỏ nhạt rồi há miệng nuốt.

Thuốc tan trong miệng, hóa thành hơi ấm di chuyển trong bụng.

Chân Chân Công chúa hồi phục một chút, hỏi Long Ảnh: "Thái Anh đâu?"

Long Ảnh hơi ngập ngừng, trả lời: "Điện hạ, Thái Anh đã chết rồi."

"Chết ư?" Chân Chân Công chúa sững người một lúc lâu, lông mi run rẩy, lẩm bẩm: "Chết rồi ư... Em ấy đâu rồi?"

"Bên ngoài, trên đất ạ."

"Đưa em ấy vào trong xe."

Long Ảnh không nhúc nhích: "Điện hạ, xe ngựa quá nhỏ, đường lại không tiện, đưa theo Thái Anh sẽ làm chậm trễ việc về cung chữa bệnh cho người."

"Đưa em ấy vào đây!" Chân Chân Công chúa nhắc lại, nhấn mạnh. Thấy Long Ảnh vẫn bất động, nàng tức giận nói: "Long Ảnh! Ngươi điếc rồi à? Bản cung nói không nghe thấy à? Thái Anh vì cứu bản cung mới chết. Chẳng lẽ ngươi muốn bản cung bỏ mặc thi thể em ấy ở nơi hoang dã ngay dưới trời mưa như thế này à?"

Khi đó xe ngựa của bọn họ đi đến đây, bỗng nhiên một tia chớp đánh xuống, cây ven đường đổ ngang, ngựa bị giật mình. Nếu không phải có Thái Anh che chở cho nàng, chắc hẳn lúc này người xảy ra chuyện chính là nàng.

"Tuân lệnh." Long Ảnh thấy Chân Chân Công chúa tức giận, cúi đầu xuống xe.

Băng Lục vừa nghe phải mang theo người chết lên xe, sắc mắt vô cùng khó coi, nhưng cũng không dám làm liều trước mặt công chúa, đành liều mạng kéo vạt áo của Kiều Chiêu.

Lúc này Chân Chân Công chúa mới nhìn Kiều Chiêu, yếu ớt: "Yên tâm, về đến nơi bản cung sẽ đền cho ngươi một chiếc xe ngựa mới."

"Được." Kiều Chiêu bình tĩnh nói.

Có lẽ là do đã từng chết môt lần, hơn nữa cũng từng theo Lý gia gia học y thuật hơn mười năm, nàng cũng không có kiêng kỵ gì đối với thi thể như người bình thường.

Nhưng qua chuyện này, có thể thấy công chúa vẫn có nhiều điểm tốt.

Chẳng qua –

Kiều Chiêu đảo mắt nhìn buồng xe một lượt, nghĩ thầm: Nhiều người trên một chiếc xe nhỏ như vậy, lại còn dưới thời tiết khắc nghiệt như thế này, không biết đến bao giờ mới quay về thành.

"Cô nương –" Vừa thấy Kiều Chiêu đồng ý, Băng Lục vội khẩn trương.

Làm sao mà ngồi cũng một chỗ với thi thể được.

Kiều Chiêu nhìn tiểu nha hoàn, trấn an: "Đừng sợ, cứ coi như người ta còn sống, chẳng qua đang nhắm mắt ngủ thôi."

Băng Lục: "..." Có thể coi như thế được à?

Chân Chân Công chúa chớp mắt, nhìn Kiều Chiêu: "Chân của bản cung... đa tạ."

"Công chúa không sao là được rồi." Kiều Chiêu cười một tiếng.

Lúc này Chân Chân Công chúa mới để ý cả người Kiều Chiêu ướt đẫm.

Y phục mùa hè mỏng manh, đối phương lại còn mặc quần áo trắng thuần, giờ đây quần áo dán chặt vào người, lộ ra dáng vẻ mảnh mai của tiểu cô nương.

Chân Chân Công chúa cúi đầu, lúc này mới muộn màng phát hiện ra bản thân cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào.

Chân Chân Công chúa chưa từng gặp cảnh chật vậy như vậy, mặt đỏ lên, thấy ánh mắt bình tĩnh của đối phương thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chẳng lẽ... người này không xấu hổ chút nào sao?

Lúc này Long Ảnh ôm thi thể của Thái Anh quay về, đặt ở cửa xe, bẩm báo: "Điện hạ --"

Hắn vừa mở miệng, Chân Chân Công chúa đã biến sắc, quát lên: "Mau ra ngoài."

Bởi vì công chúa gặp nạn nên tất nhiên tiểu thị vệ một mực khẩn trương không hề để tâm đến cái gì khác.

"Đi ra ngoài đi. Ngươi không biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn à?"

Đáng thương cho tiểu thị vệ một lòng vì chủ tử, chẳng kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị công chúa đuổi ra ngoài. Đợi khi bị nước mưa xối một chút, mới đột ngột ngộ ra.

Thật ra thì hắn không nhìn thấy cái gì hết, không biết mấy người công chúa điện hạ có tin không?

Tiểu thị vệ lúng túng không thôi giằng lại giây cương trong tay phu xe, giương roi ngựa lên.

Chương 132: Quá tải