Băng Lục ôm đống y phục, hai đầu ngón tay nhón lấy mảnh khăn bẩn thỉu, nhăn mặt chê bai: "Đây là quần áo hai tên nam tử từng mặc rồi, làm sao để cô nương mặc được? Lại còn cái mảnh khăn này nữa, bẩn quá đi mất –"
Thiệu Minh Uyên xoay người lại, cúi người đặt nhẹ nhàng Kiều Chiêu lên ghế.
Kiều Chiêu ngồi tựa vào chiếc ghế khô ráo, cuối cùng cũng thấy khỏe hơn một chút, nói với Băng Lục nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Mặc được."
Đã từng chết một lần rồi, còn gì quan trọng hơn việc tiếp tục sống đâu?
Đừng nói là áo quần thợ săn từng mặc, cho dù có là chuyện mà chúng cô nương khác khó lòng chấp nhận nổi, chỉ cần không chịu khuất phục, không bị khi nhục, nàng đều chấp nhận được.
Nàng phải sống tiếp, tiếp tục sống thật tốt, thay cho người nhà đã qua đời. Phải tra ra được uẩn khúc của trận họa hoạn kia, phải thấy được ngày gương mặt Đại ca được chữa khỏi. Thiệu Minh Uyên lặng nhìn Kiều Chiêu.
Chàng đã nghĩ, chàng sẽ phải tốn công một phen để khuyên nhủ vị Lê cô nương này.
Chàng vốn xuất thân dòng dõi huân quý, tất nhiên là thường xuyên nghe được rằng các quý nữ chú trọng yêu cầu khắt khe thế nào đối với chuyện ăn mặc chỗ ở. Đừng nói là quần áo cũ nam tử xa lạ từng mặc, sợ là mới tinh cũng khó mà chấp nhận được.
Nhưng chàng đã sống bảy tám năm ở đất Bắc, thấy những dân chúng bình thường sẽ sẵn sàng làm tất cả mọi thứ chỉ để tiếp tục sống, thấy điều ấy ở các nữ tử đã bị giặc Thát chà đạp mất sạch tôn nghiêm, thấy ở trên các tướng sĩ dốc toàn bộ máu xương để bảo vệ quê hương thân thuộc.
Chỉ cần còn sống, không có gì to tác hết.
Khi chứng kiến rất nhiều sinh mạng khao khát muốn sống đến cùng cực mà không thể, khi chàng chỉ muốn giữ lại bằng được những mạng sống rõ ràng chẳng có tội lỗi gì, chàng càng nhận thức những lời này rõ ràng hơn bao giờ hết. Lê cô nương thật khác so với ấn tượng của chàng về các quý nữ trong kinh thành. Tướng quân trẻ tuổi nghĩ.
"Đưa khăn tay cho ta." Thiệu Minh Uyên lấy tấm khăn bẩn thỉu trong tay Băng Lục, nói với Kiều Chiêu: "Chờ một chút."
Chàng xoay người ra cửa, bước đến phòng bếp.
Thợ săn trẻ tuổi đã bắt đầu nhóm lửa.
"Có nước nóng không?"
Thợ săn trẻ tuổi có vẻ bất ngờ trước sự xuất hiện của Thiệu Minh Uyên, ngớ người rồi mới đáp: "Có, có."
Hắn bỏ cây gậy cời lửa xuống, đứng lên phủi phủi tay, nhấc bình nước hỏi Thiệu Minh Uyên: "Có muốn uống nước không? Vừa mới đun thôi, nhưng mà chỉ có bát ăn cơm để uống --"
"Làm phiền cho ta mượn một chậu nước." Thiệu Minh Uyên ôn hòa nói.
Thợ săn trẻ tuổi nghe vậy thì vội vàng tìm một chậu gỗ đưa cho Thiệu Minh Uyên.
Thiệu Minh Uyên nhận lấy bình nước, rót một ít nước vào trong chậu, sờ thử rồi mới đổ tiếp gần nửa chậu nước nóng, bỏ chiếc khăn bẩn thỉu kia vào. Thợ săn trẻ tuổi thấy vậy thì ngượng ngùng nói: "Giặt không sạch lắm."
Thiệu Minh Uyên nhìn xuống, giặt tiếp chiếc khăn trong tay. Đến khi chậu nước đυ.c ngầu thì lại đổ đi, đổi nước mới. Đổi ba chậu nước như vậy, cuối cùng chiếc khăn cũng được giặt trắng.
Chàng vắt khô khăn, cảm ơn thợ săn trẻ tuổi rồi quay lại chỗ Kiều Chiêu. đưa chiếc chăn vẫn còn hơi ấm cho Băng Lục, điềm đạm nói: "Mau thay y phục cho Lê cô nương đi, xong rồi thì gọi ta, ta đứng canh ở ngoài."
Nói xong chàng xoay người ra ngoài.
Băng Lục siết chặt chiếc khăn còn vương hơi ấm, nhìn vội Kiều Chiêu: "Cô nương –"
Kiều Chiêu vạch mái tóc dài ướt nhẹp, cắn nhẹ đầu lưỡi rồi nói với Băng Lục: "Thay đi!"
Băng Lục nghe vậy cũng không chờ lâu hơn, vội vàng cởi chiếc áo đẫm nước trên người Kiều Chiêu, do dự nắm khăn tay: "Cô nương, hình như Quan Quân Hầu tự tay giặt chiếc khăn này –"
Thế nên người thực sự không ngại ư?
"Dài dòng quá, lau khô cho ta!" Kiều Chiêu vừa lạnh vừa đau, không còn mấy sức, đành trừng mắt nhìn Băng Lục.
Băng Lục giật thót, vội lấy khăn lau người Kiều Chiêu, chọn bộ quần áo sạch sẽ hơn trong hai bộ thay cho Kiều Chiêu.
Mặc y phục khô ráo lên người, Kiều Chiêu nhất thời có cảm giác vừa được sống lại, nhẹ giọng phân phó Băng Lục: "Vắt khô y phục của ta đi, rồi quấn quanh tóc cho ta."
Những việc này cũng không làm khó được Băng Lục, chẳng mấy chốc đã quấn gọn tóc Kiều Chiêu lại.
"Em cũng thay đi." Kiều Chiêu ôm bụng nói.
"Tiểu tỳ--" Băng Lục nhìn bộ quần áo còn lại, lắc đầu: "Tiểu tỳ không thay đâu."
Ôi ôi ôi, sao cô nương lại có dũng khí mặc mấy cái này chứ! Có chết nàng cũng không thay!
"Thay đi!" Kiều Chiêu kiên quyết.
Tiểu nha hoàn vội vàng thay quần áo.
Đúng là nàng sống rất nguyên tắc, có chết cũng sẽ không mặc quần áo của đám nam tử hôi hám. Nhưng lời cô nương thì có chết cũng phải nghe.
Kiều Chiêu hài lòng cười cười, ngước mắt nhìn qua cửa, nhẹ giọng: "Mời Thiệu Tướng quân vào đi."
"Dạ." Băng Lục vâng lời, đi ra ngoài, nhưng trong lòng có chút buồn bực: Tại sao cô nương không gọi Quan Quân Hầu là Hầu gia mà cứ kêu là Thiệu Tướng quân chứ? Rõ ràng nghe Hầu gia oai hơn nhiều.
Băng Lục đi đến cửa, chỉ thấy Thiệu Minh Uyên cầm tấm da hổ trong tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía phòng bếp.
Nghe thấy động tĩnh, Thiệu Minh Uyên quay đầu, đưa da hổ cho Băng Lục: "Để cho Lê cô nương đắp đi, ta đến phòng bếp chờ canh nóng."
Băng Lục ôm da hổ vào phòng, đắp lên người Kiều Chiêu.
Trong nháy mắt được ấm áp vây quanh, ngay cả cơn đau bụng cũng như được xua đi trong giây lát, Kiều Chiêu không hề để tâm đến mùi hôi hám của tấm da hổ, thở phào một tiếng.
Ngón tay nàng nhẹ giật, kéo tấm da hổ chặt hơn.
Thấy sắc mặt Kiều Chiêu đỡ hơn đôi chút, Băng Lục cũng lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại bản tính hoạt bát năng động, nhỏ giọng nói: "Cô nương, Thiệu Tướng quân đến phòng bếp chờ canh nóng rồi ạ."
Kiều Chiêu nhướn mày, không nói gì, nhìn về phía cửa.
Trong phòng bếp, hai tên thợ săn đang lục đυ.c làm gì đấy, thấy Thiệu Minh Uyên đến, thợ săn lớn tuổi hơn quay đầu nói: "Công tử, ngài cứ nghỉ ngơi trước đi. Uống chút nước cho ấm bụng. Chờ khi nào canh được thì ta bưng qua cho các ngài."
"Không cần, ta cũng phải hong khô quần áo, khi nào canh được thì ta lấy luôn cũng được." Thiệu Minh Uyên ngồi xuống, nhận lấy thanh cời lửa từ thợ săn trẻ tuổi.
Chàng hạ mi mắt, nghiêm túc chọc chọc đống lửa.
Hai tên thợ săn nhìn nhau rồi lén lút quay người định ra ngoài.
"Hai vị chờ cùng tại hạ cũng được." Thiệu Minh Uyên cũng không ngoái đầu, lạnh nhạt nói.
Hai tên thợ săn dừng chân ngừng lại.
"Công tử còn có chuyện gì à?" Thợ săn lớn tuổi hơn hỏi.
Lần này, Thiệu Minh Uyên quay đầu lại, ôn hòa nói: "Cũng không có gì, tại hạ rất cảm ơn sự giúp đỡ của hai vị, muốn trò chuyện cùng hai vị huynh đệ đây một chút."
Chàng nói xong, quay đầu lại, cúi đầu tiếp tục hong khô quần áo ướt sũng, nhưng lại thở dài trong lòng.
Hai người thợ săn này thoạt nhìn có vẻ trung hậu thành thực, nhưng đối với chàng mà nói thì làm bộ làm tịch quá vụng về, kém hơn nhiều so với gián điệp ngụy trang thành dân chúng Đại Lương ở đất Bắc.
Là do dáng vẻ chật vật của Lê cô nương và tỳ nữ khiến bọn họ nổi lên sắc tâm hay là do bạc chàng đưa khiến bọn họ đột nhiên nảy lòng tham?
Tài sắc động nhân tâm. Chàng chỉ có thể không để cho bọn họ có cơ hội mắc sai lầm, hai bên gặp gỡ rồi chia tay trong vui vẻ.
Tiếc là hai tên thợ săn đứng sau lưng Thiệu Minh Uyên lại không nghĩ như vậy. Hai mắt trao đổi trong chốc lát rồi hạ quyết tâm, trên mặt hai kẻ lóe lên vẻ hung tợn.