Thiệu Minh Uyên nghiêng đầu nhìn, khóe miệng hơi lóe lên ý cười: "Sao các huynh lại đến đây rồi?"
Trì Xán bước qua, nhìn Thiệu Minh Uyên từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: "Huynh vừa chui từ bùn lên à?"
Thiệu Minh Uyên cười cười: "Cũng không khác mấy."
Hai người Chu Ngạn cũng bước đến nơi.
Dương Hậu Thừa nhìn quanh một lượt, buồn bực hỏi: "Không phải bảo là có việc à? Sao lại đứng đây ngắm hoa thế này?"
"À, không phải, trên đường về từ Đại Phúc Tự vô tình gặp Lê cô nương, xe ngựa của Lê cô nương bị lật –"
Thiệu Minh Uyên còn chưa nói xong mặt Trì Xán đã hơi biến sắc, ngắt lời: "Thế người đâu rồi?"
Thiệu Minh Uyên kinh ngạc nhìn chàng một cái, đáp: "Đang ở trong phòng, có nha hoàn của Lê cô nương chăm sóc. Ta đã phái người đi mời thần y rồi." Thấy đã mời thần y, Trì công tử khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thấy ba người nhìn chằm chằm mình, mặt gượng gạo: "Ta đã bảo nha đầu kia chẳng biết thân biết phận mà, thế nào cũng gặp xui cho xem. Chậc chậc."
Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa liếc chàng.
"Ánh mắt hai người là có ý gì hả?" Trì công tử leo cao quá tự dưng hơi khó xuống, hắng giọng rồi nói: "Ta chỉ muốn xem rốt cục thì muội ấy xui đến thế nào thôi."
Chàng phất tay áo bỏ đi, để lại Thiệu Minh Uyên có vài điều chưa hiểu, đưa mắt ngờ vực nhìn hai người Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa.
Chu Ngạn ôn hòa cười cười: "Huynh biết đấy Đình Tuyền, Thập Hi mấy năm nay tính tình vẫn như vậy."
Miệng nói trái lòng á? Ngẫm lại lời nói thái độ của Trì Xán trước khi bỏ đi, Thiệu Minh Uyên nghĩ ngợi gì đấy.
"Phải, rõ ràng huynh ấy rất quan tâm đến Lê cô nương mà cứ như vịt mắc cạn mạnh miệng chối đây đẩy." Dương Hậu Thừa phụ họa nói. Thiệu Minh Uyên cười cười: "Ta nhớ trước đây Thập Hi cứ thấy cô nương khác là bỏ chạy, không ngờ bây giờ lại không giống thế nữa."
"Sao mà không giống chứ?" Dương Hậu Thừa bĩu môi: "Huynh ấy cứ vừa thấy tiểu nương tử nhà người ta là chê không vừa mắt không vừa mũi, hại ta và Tử Triết muốn nói đôi lời với tiểu nương tử xinh đẹp cũng không xong. Huynh ấy đối với Lê cô nương cũng như vậy –"
Nói đến đây, Dương Hậu Thừa hấp háy mắt với hai người bạn tốt, nhỏ giọng nói: "Hay là Thập Hi đã thông suốt rồi nhỉ? Chẳng lẽ huynh ấy muốn lấy vợ rồi?"
Thiệu Minh Uyên ngẩn người, không khỏi quay đầu nhìn về phía cửa.
Hóa ra là Thập Hi thích Lê cô nương à.
Kết luận được rút ra trong nháy mắt, Thiệu Minh Uyên cười một tiếng.
Lê cô nương là một cô nương rất tốt, Thập Hi động lòng cũng là chuyện bình thường. Chàng nhìn về phía đám tường vi bám quanh góc tường.
Kinh thành gặp trận mưa lớn, rất nhiều cánh hoa tường vi rơi xuống đất, những đóa hoa còn bám trụ lại được càng rực rỡ sáng chói, lá kia như được gột rửa xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống.
Chàng nhìn Chu Ngạn phảng phất nụ cười và Dương Hậu Thừa mặt đầy tò mò, nghĩ thầm: Thật ra thì bằng hữu đều đến tuổi lấy vợ sinh con rồi, như vậy thật là tốt.
"Đình Tuyền, huynh đang nghĩ gì vậy?"
Mặt trời sau cơn mưa dịu dàng như nước, vặn mình sơn một tầng sáng lấp lánh lên gương mặt Thiệu Minh Uyên, chàng mỉm cười nói: "Ta đang nghĩ là không biết hôm đấy uống rượu, ai đấy vừa khóc vừa nói không muốn cưới vợ thế mà giờ lại không hiểu sao trách Thập Hi liên lụy nên không có cách nào bắt chuyện với tiểu nương tử."
Dương Hậu Thừa đỏ bừng mặt, đánh Thiệu Minh Uyên một cái: "Không thể bêu rếu bạn mình như thế được!"
Thiệu Minh Uyên và Chu Ngạn cùng phá lên cười.
"Đình Tuyền, sao huynh không đi thay quần áo đi?" Chu Ngạn cười hỏi.
"Chờ Lý thần y đến ta nói lại tình hình với ngài ấy rồi sẽ đi thay."
"Lê cô nương bị thương à?" Chu Ngạn chỉ chỉ vạt áo bị xé mất của Thiệu Minh Uyên.
Trông giống như bị xé vội để băng bó cho người khác.
"Chắc là không." Thiệu Minh Uyên nói vậy nhưng trong lòng vẫn vất vưởng một chút nghi ngờ.
Cô nương kia quá kiên cường, nếu trên người có bị thương thì chàng cũng không biết được.
"Lê cô nương gặp mưa nên có hơi sốt."
"Hôm nay mưa to quá mà lại còn đột ngột, Lê cô nương đúng là không may." Dương Hậu Thừa cảm thán.
"Đúng vậy, không may." Thiệu Minh Uyên điềm đạm nói nhưng có chút tự trách trong lòng.
"Thần y đến rồi." Chu Ngạn nhìn về phía xa nói.
Ba người bước đến nghênh đón.
Lý thần y khắt khe nhìn Thiệu Minh Uyên: "Sao Chiêu nha đầu lại gặp mưa?"
Cái tên tiểu tử chết tiệt này trông nom kiểu gì không biết, đúng là mồm thì lẻo mép làm thì chẳng ra sao!
"Là do tại hạ không để ý chu toàn, hay là thần y xem qua cho Lê cô nương rồi nói tiếp."
Lý thần y hừ lạnh một tiếng: "Còn không dẫn đường đi!"
Ba người đi cùng Lý thần y đến căn phòng Kiều Chiêu nằm.
Trước đó Trì Xán đã đứng một lúc lâu ở ngoài cửa.
Cửa khép hờ, có thể thấy tiểu nha hoàn tên là Băng Lục kia chạy qua chạy lại, lúc thì lấy khăn mềm lau mặt cho người nằm trên giường nhỏ, lúc lại sờ trán của nàng, lúc thì lầu bầu lẩm bẩm gì đó.
Người nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, mái tóc dài như rong biển buông xõa, gương mặt nhỏ bằng bàn tay tái nhợt gần như trong suốt, môi cũng gần như không còn màu gì. Chỉ có nốt ruồi son giữa đôi lông mày là vẫn tươi đẹp như trước, nhưng càng làm nàng trông đánh thương hơn.
Trì Xán cứ lặng yên đứng đó nhìn, nghĩ thầm: hóa ra nha đầu còn bé như vậy, tại sao cứ tạo cho chàng có cảm giác như là bàn đồng trang lứa nhỉ?
Nha đầu nhỏ như vậy, chàng thì... sao?
Trì Xán đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi phát hiện mình vội vàng hấp tấp một cách kỳ lạ như vậy khi biết tin Kiều Chiêu gặp chuyện.
Cảm giác như vậy đối với Trì công tử đúng là có một không hai. Chàng cảm thấy mờ mịt, bối rối, kèm thêm cả ngờ vực nghi hoặc nên chậm chạp không dám đi vào.
Băng Lục đặt tấm khăn khô trên trán Kiều Chiêu, vừa bưng chậu nước tới cửa vừa lẩm bẩm: "Sao mãi mà thần y chưa đến nhỉ, cô nương càng lúc càng sốt cao."
Nàng một lòng nghĩ về tình hình của Kiều Chiêu, một tay mở cửa rồi tiện thể hắt luôn chậu nước ra ngoài, dội cho người nào đó chầu chực ở cửa ướt như chuột lột rồi mới trợn mắt há mồm: "Trì, Trì công tử?"
Ngơ ngác trong nháy mắt, tiểu nha hoàn nhanh tay vứt ngay chậu nước sang một bên, cười gượng: "Trì công tử cũng đi mưa về ạ?"
Trì Xán hoàn hồn lại: "..." Đừng có cản chàng, chàng phải làm thịt tiểu nha hoàn này!
Trong lúc Trì công tử chỉ chực bùng nổ cơn giận, sau lưng truyền đến tiếng cười: "Thập Hi, huynh sao thế này?"
Trì Xán xoay ngoắt người lại, xách cổ áo Dương Hậu Thừa đẩy vào một cây cột trụ hành lang, hung hăng nói: "Dương Nhị, huynh mà còn nói thêm một chữ thì cứ chờ đấy!"
Dương Hậu Thừa trầm mặc một hồi, cuối cùng cảm thấy uy hϊếp này chẳng làm chàng mảy may sợ, thành thật: "Nhưng mà huynh có đánh lại ta đâu –"
Trì công tử bị một câu chí mạng, trán nổi gân xanh rần rần, gương mặt tuấn mỹ giận đến méo mó.
Chu Ngạn vỗ nhẹ bả vai chàng: "Thập Hi, ta nghĩ huynh vẫn nên thay y phục với Đình Tuyền thì hơn."
"Thập Hi, đi thôi." Thiệu Minh Uyên cong môi cười cười, ánh mắt để ý qua căn phòng, ngừng lại rồi nói tiếp: "Đến khi Lê cô nương tỉnh lại mà nhìn thấy cũng không hay lắm."
"Ta thèm mà để ý muội ấy thấy hay hay không." Trì Xán thẹn quá hóa giận nói, mãi sau mới nói tiếp: "Đi thôi, áo ướt mặc khó chịu quá. Chả hiểu sao huynh lại chịu được."
Thiệu Minh Uyên tùy ý cười cười: "Đây có là gì đâu."
Ở phương Bắc khi phải đánh phục kích giặc Tề, gian nan đâu chỉ một lần. Ngay cả rễ cỏ vỏ cây chàng cũng nếm qua rồi, chỉ cần có thể sống tiếp, có thể đánh đuổi đám lang sói đất nước, làm gì có gì không chịu được.