"Thần y tặng ngươi cho Tam cô nương nhà chúng ta?"
"Đúng là như vậy ạ, thần y nói là phu xe của Tam cô nương hôm qua mắc bệnh, không nên dùng tiếp. Vì vậy muốn để tiểu nhân làm phu xe mới cho Tam cô nương." Thần Quang giải thích.
Thì ra là thế!
Đặng lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm: "Thanh Quân, dẫn tiểu huynh đệ này đến ghi danh với quản sự làm phu xe chính thức của phủ đi, phát lương theo lệ cũ."
Thần Quang vội nói: "Lão phu nhân, quý phủ không cần phát tiền cho tiểu nhân hàng tháng đâu. Thần y muốn để cho tiểu nhân thành phu xe riêng của cô nương, về phần tiền lương thì thần y sẽ trả."
Hắn cũng chẳng phải kẻ chuyên đánh xe, đến khi Tướng quân đại nhân cố gắng phấn đấu cưới được Tam cô nương về nhà rồi, hắn phải tiếp tục quay lại làm thân vệ cho Tướng quân nữa. Nghĩ đến đây, Thần Quang hơi thấy chua xót trong lòng.
Đường đường là thân vệ cho Bắc chinh Đại Tướng quân như hắn mà hôm nay lại thành kẻ đánh xe cho cô nương nhà người ta, nếu sau này Tướng quân đại nhân không ôm được mỹ nhân về nhà, kẻ có tội đầu tiên chính là hắn!
"Thế à, thế Thanh Quân ngươi đi sắp xếp chỗ ở cho tiểu huynh đệ này đi. Đúng rồi, không biết tiểu huynh đệ tên là gì?"
"Tiểu nhân là Thần Quang." Thần Quang cười tươi roi rói.
"Tên rất hay." Đặng lão phu nhân gật đầu, để Thanh Quân dẫn Thần Quang đi.
*Thần quang: ánh nắng ban mai
Lúc này lại có người vào báo tin: "Lão phu nhân, có người từ trong cung đến!"
"Trong cung?" Lão phu nhân bán tín bán nghi.
Mọi người trong phòng trố mắt nhìn nhau.
Người báo tin nói: "Là người Lệ tần nương nương phái đến tặng quà cảm ơn cho Tam cô nương." Đặng lão phu nhân nghe vậy thì vội vàng sửa sang một phen rồi đi ra ngoài ngênh đón.
Người đến tặng quà chính là một thái giảm trẻ tuổi, tay bưng một hộp gỗ ba tầng chạm hoa đỏ thắm, thấy Đặng lão phu nhân đến thì tươi cười: "Hôm qua mưa to, Cửu công chúa của chúng ta được Tam cô nương quý phủ giúp đỡ, nương nương cảm kích vô cùng, đặc biệt sai nô tài đưa quà cảm ơn đến cho Tam cô nương của quý phủ. Không biết vị nào là Tam cô nương?"
Thái giám trẻ tuổi nói xong thì đưa mắt nhìn qua Lê Kiểu và Kiều Chiêu, cuối cùng nhìn Lê Kiểu.
Chắc cái vị lớn hơn trong hai vị cô nương này là người đã giúp đỡ công chúa điện hạ nhỉ? Vị kia có vẻ vẫn còn nhỏ tuổi.
Lê Kiểu bị thái giám trẻ tuổi nhìn, nụ cười cứng ngắc, xấu hổ trong lòng.
Đúng là Lê Tam đã giúp Cửu công chúa, chuyện to như thế mà hôm qua mãi không chịu nói, để cho nàng nhảy vào tròng. Chắc chắn là nó cố ý!
"Chiêu Chiêu, còn không mau cảm tạ quà của Lệ tần nương nương đi."
Kiều Chiêu tiến lên, cúi người làm lễ với thái giám trẻ tuổi: "Đa tạ nương nương ban thưởng."
Thái giám trẻ tuổi kinh ngạc nhướn mày, đưa hộp gỗ đỏ qua: "Tam cô nương, nương nương của chúng ta nói rằng, hôm qua ngài ra tay giúp đỡ công chúa điện hạ, người đã ghi tạc trong lòng. Chờ công chúa điện hạ của chúng ta khỏe lại, sẽ để điện hạ tự mình đến cảm ơn ngài."
Hộp gỗ hơi nặng, Kiều Chiêu cúi người: "Nương nương quá khách khí rồi, chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay thôi, thỉnh công công chuyển lời với nương nương không cần để trong lòng. Công công từ xa đến đưa đồ mới thật là vất vả."
"Phải, nhất định công công phải vào uống chén trà đã rồi hẵng đi." Đặng lão phu nhân nói theo.
Lời Kiều Chiêu khiến thái giảm trẻ tuổi khá là thoải mái trong lòng, nụ cười càng đậm: "Không được rồi, chúng ta còn phải nhanh về báo cáo nữa."
Hắn nói vậy nhưng cũng không nhúc nhích.
Đặng lão phu nhân dày dặn kinh nghiệm, tất nhiên hiểu ý của tiểu thái giám, nháy mắt với Dung ma ma.
Dung ma ma nhét một cái hà bao vào trong tay hắn: "Cái này là để công công uống trà, công công đừng từ chối."
Thái giám trẻ tuổi vỗ nhẹ hà bao, khá là hài lòng.
Đi chuyến này về lại được mười lượng bạc, không tệ.
Lệ tần nương nương xuất thân thấp kém, cũng không được Hoàng Thượng độc sủng, chẳng qua chỉ sống dựa vào đồ được phân hàng tháng thôi. Cung nhân chăm sóc phục vụ nương nương như bọn họ cũng thiếu thốn lắm. Trong cái hộp này quá nửa đồ là của công chúa vì muốn giữ thể diện nên cho thêm vào. Nếu không theo ý của nương nương, thưởng một hộp châu hoa đặc chế từ trong cung đã là nể mặt nữ nhi ngoại thần lắm rồi.
Ôi, nói thật, công chúa điện hạ hay được Thái hậu ban thưởng nên tài sản còn phong phú hơn nương nương nhiều. Nếu hắn có cơ hội được hầu hạ công chúa thì tốt biết bao.
Thái giám trẻ tuổi hí hửng cất hà bao rồi đi mất, đám người Lưu thị dán mắt vào chiếc hộp trong tay Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu thấy vậy thì để luôn cái hộp lên bàn, thoải mái nói: "Để xem Lệ tần thưởng cái gì nào."
Tổ mẫu nàng là người dòng dõi hoàng tộc, cũng từng nói qua chuyện về vị đương kim thiên tử này.
Minh Khang Đế một lòng tu đạo, cũng không phải muốn tu đến phi thăng thành thần mà muốn trường sinh bất lão, ước ao rằng có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế đến ngàn vạn năm. Vậy nên một mặt đối với hai vị hoàng tử tất nhiên cũng có sự coi trọng nhất định đối với người thừa kế, hoàng vị của Khương gia còn phải truyền xuống trăm đời. Nhưng mặt khác lại sợ hắn làm hoàng đế quá lâu lại khiến hai thằng con trai sốt ruột không bình tĩnh nổi mà chạy bức vua thoái vị, nên vẫn rất đề phòng. Thường thường nếu có quan viên nào lảng vảng gần hoàng tử thì cũng phải bóng gió một phen, cuộc sống của các hoàng tử không hề thoải mái như những gì người thường hằng tưởng.
Đến hoàng tử còn như vậy thì tình cảnh phi tử bình thường thế nào cũng có thể tượng tượng ra được. Kiều Chiêu đoán, phần quà cảm ơn Lệ Tần ban thưởng này nhất định là những vật tinh xảo có thừa nhưng không đủ quý giá. Thà cứ thoải mở ra xem cho người nhìn kẻ biết còn hơn ôm ngay về phòng mặc người nghĩ Đông nghĩ Tây.
Ngăn thứ nhất là một tầng đầy châu hoa, chế tác tinh xảo vô cùng, rất sống động, đều là hoa văn được các tiểu cô nương ưa thích vô cùng, lại còn được đặc chế ở trong cung, xuất môn mà đeo thì cũng nở mày nở mặt.
Ngăn thứ hai xếp đầy các bình lọ thủy tinh, đựng các dung dịch màu sắc khác nhau, tất cả đều là các loại hương lộ thịnh hành suốt hai năm gần đây ở ngoại quốc, là hàng cống phẩm.
Ngăn thứ ba lại trống trải hơn nhiều, trên lớp đệm trắng như tuyết chỉ có một chiếc vòng ngọc màu đỏ lặng lặng nằm đó, tỏa sáng chói mắt.
Hà thị rất giỏi nhận biết những thứ này, thốt lên: "Vòng Huyết ngọc?"
Huyết ngọc hiếm hoi, một chiếc vòng Huyết ngọc như vậy đúng là có vạn kim cũng khó mà mua được.
Lưu thị nghe thấy là vòng từ Huyết ngọc nổi tiếng, thì tặc lưỡi tấm tắc.
Đúng là hôm nay Tam cô nương phát tài!
Đặng lão phu nhân thủ tiết từ khi còn trẻ, cũng không nhiệt tình lắm với những thứ này, phất tay nói: "Đóng kín những thứ trong rương hộp này lại rồi đưa đến Nhã Hòa Uyển cho Tam cô nương."
Những thứ này đều là của Tam nha đầu, chẳng liên quan gì đến những người khác. Trước mắt việc cấp thiết phải làm trong phủ là mua hai chiếc xe ngựa!
Mắt nhìn chiếc hộp đều báu vật bị bê đi mất, trái tim Lưu thị tan nát.
Bê đi rồi, bê đi thật rồi, đáng lẽ Tam cô nương phải khách khí một chút chứ, phải chia mấy cái châu hoa kia cho khuê nữ của bà đeo với mới đúng.
Kiều Chiêu về Nhã Hòa Uyển, nhìn rương hòm chất đầy phòng, nhíu mày, bắt đầu kiên quyết sắp xếp.
"A Châu, chọn lựa trong đống vải vóc ở cái rương này xem cái nào đứng đắn già dặn thì đưa cho lão gia, còn lại thì đưa sang cho Tam công tử."
Trái tim bé nhỏ của Băng Lục khẽ run.
Đống vải này toàn hàng chất lượng cao mà cô nương cứ cho hết đi như vậy ư? Ít nhất cũng phải giữ lại cho cô gia tương lai chứ!
"Hộp châu hoa này thì giữ lại mấy đóa tao nhã thanh lịch, em và Băng Lục mỗi người chọn hai đóa, Thạch Lựu và Thu Ngẫu mỗi người một đóa, còn lại thì chia hết cho các cô nương khác di."
Băng Lục cảm thấy có một mũi tên xuyên qua trái tim mình.
Gì cơ, chia hết cho các cô nương khác? Dựa vào cái gì cơ chứ, mấy người họ có đối xử tốt với cô nương đâu!
"Còn hòm trân châu này –"
Băng Lục vội nhào vào hòm trân châu: "Cô nương ơi, người gϊếŧ tiểu tỳ luôn đi!"