Thiều Quang Mạn

Chương 162: Đối câu đối



Chương 162: Đối câu đối

Edit & Beta: Ha Ni Kên

*Đối câu đối: ra vế trên để người khác đối lại vế dưới

Kiều Chiêu cúi người đáp lễ: "Âu Dương cô nương khách khí rồi."

Âu Dương Vi Vũ trầm mặc một chút rồi hỏi: "Lê cô nương, sau đấy Cẩm Y Vệ không gây khó dễ Lê đại nhân chứ?"

"Hả?"

"Hôm ấy ta thấy Cẩm Y Vệ đưa Lê đại nhân đi."

"Không có gì đâu, phụ thân của ta không sao." Kiều Chiêu thở dài.

Phụ thân đại nhân không sao, nàng thì có!

Nàng đưa cho phụ thân đại nhân vải tốt, kết quả phụ thân đại nhân lại chạy tới dạy dỗ nàng một trận, không cho phép nàng sau này kết bạn tùy tiện, còn đặc biệt dặn dò phải vạch rõ giới hạn với Giang Viễn Triều gặp được hôm ấy ở quán trà Ngũ Vị.

Cuối cùng nàng phải cam đoan rẳng chẳng qua chỉ biết sơ sơ Giang Viễn Triều thôi, chắc chắn không tính là bạn, phụ thân đại nhân dạy dỗ nàng gần một canh giờ lúc này mới cho qua, hài lòng đi về.
"Lê đại nhân không sao là được rồi. Nếu không nhất định trong lòng cha ta sẽ thấy bất an." Âu Dương Vi Vũ nói xong, giơ tay che mắt, nói với Khấu Tử Mặc: "Tử Mặc tỷ, hôm nay hơi nóng, ta muốn qua bên đình kia ngồi."

Khấu Tử Mặc thấy vẻ mặt Âu Dương Vi Vũ đã bình thường trở lại, thở phào nhẹ nhõm: "Lê Tam cô nương, chúng ta phải về đây, muội thì sao?"

Kiều Chiêu cảm nhận được thái độ thân cận hơn trước rõ ràng của Khấu Tử Mặc, từ đó biết được vị trí của vị Âu Dương cô nương này rất quan trọng trong lòng Khấu Tử Mặc.

Có lẽ, nàng có thể bắt đầu từ Âu Dương Vi Vũ để gần gũi hơn với Tử Mặc biểu muội.

Suy nghĩ vừa lóe trong đầu, nàng nhoẻn miệng cười: "Cũng chẳng biết mèo kia đi đâu nữa, ta cũng muốn về."

Ba người cùng nhau trở lại đình nghỉ chân. Đỗ Phi Tuyết thấy Khấu Tử Mặc thì kéo nàng lại, nói: "Khấu Đại cô nương, ta đang muốn sai người tìm cô nương đấy."
"Sao vậy?"

Đỗ Phi Tuyết cười giải thích: "Mọi người muốn chơi đối câu đối, không đối được thì phạt rượu. Cô nương lại là cao thủ đối chữ, làm sao thiếu cô nương được?"

"Nhưng ta –" Khấu Tử Mặc không nhịn được nhìn sang Âu Dương Vi Vũ.

Âu Dương Vi Vũ đứng sang một bên.

"Mau đến đây, Khấu Đại cô nương." Đỗ Phi Tuyết trực tiếp đẩy Âu Dương Vi Vũ ngồi sang bàn bên cạnh, liếc nhìn Âu Dương Vi Vũ, cười khẩy: đúng là một kẻ không biết thức thời, rõ ràng phụ thân đã thành phạm nhân rồi lại còn chạy tới đây tham gia tụ họp. Nàng cũng không gửi thiệp cho ả, chả hiểu sao ả lại biết được thời gian địa điểm tổ chức mà tò tò chạy đến.

Nhưng cũng chẳng làm gì được, Âu Dương Vi Vũ vốn là xã viên Phức Sơn xã, có giấy thông hành trong tay, nàng cũng không đuổi người được.
"Lê Tam muội muội, cũng muốn đối câu đối à?" Tô Lạc Y ngoắc Kiều Chiêu lại.

Kiều Chiêu cười cười: "Không đâu, ta xem thôi."

Kiều Chiêu nói như vậy, Tô Lạc Y nghĩ luôn là nàng không giỏi mặt này, cũng không cố khuyên thêm, tránh làm khó người ta.

Các cô nương tham gia đối câu đối dựa vào cái bàn dài làm ranh giới, chia thành hai đội, đặt quy tắc, một đội ra câu đối trước, đội kia phải đối lại, nếu không trả lời được thì thành viên cả đội phải uống rượu, cứ thế qua lại.

Lần này Đỗ Phi Tuyết là chủ nhân buổi tụ hội, tất nhiên là người chủ trì.

Mọi người ném đồng xu để xem đội nào ra câu đối trước, mặt trên là đội bên trái, mặt dưới là đội bên phải.

Nàng tung đồng xu, thấy mặt trên rơi trên bàn đá thì cười nói: "Vậy Lan cô nương ra câu đối trước đi."

Lan Tích Nồng là tôn nữ của Thủ phụ Lan Sơn, cũng là một trong số các phó xã trưởng, dựa vào thân phận ấy, nàng đưa ra câu đối trước tất nhiên cũng không ai dị nghị.

Kiều Chiêu đứng một bên xem, chỉ thấy bỗng nhiên Âu Dương Vi Vũ ngước nhìn Lan Tích Nồng một cái rồi nhanh chóng rũ mắt xuống. Nhưng cái liếc vội vã kia thì tràn đầy hận ý khiến người kinh hãi.

Nghĩ đến cuộc nói chuyện nghe được giữa Âu Dương Vi Vũ và Khấu Tử Mặc ở sâu trong vườn, càng lúc giọng nói của Âu Dương Vi Vũ càng lộ vẻ quyết tâm đoạn tuyệt, lòng Kiều Chiêu khẽ động: chẳng lẽ hôm nay Âu Dương Vi Vũ đến buổi tụ họp này, nói lời từ biệt với Khấu Tử Mặc là giả, muốn ra tay làm gì đấy với Lan Tích Nồng tôn nữ Thủ phụ Lan Sơn mới là thật?

Kiều Chiêu càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không đứng ở vị trí Âu Dương Vi Vũ, nàng quả thực không nghĩ ra, một người là con gái có phụ thân bị Cẩm Y Vệ giải đi đến giờ vẫn chưa rõ kết cục, cho dù có là muốn nói lời từ biệt với bạn chí cốt thì đến tham gia tụ họp như thế này vẫn thiếu hợp lý vô cùng.

Cẩn thận nghĩ lại, những lời khi nãy Âu Dương Vi Vũ nói với Khấu Tử Mặc, có vẻ giống như là muốn nói một khi nàng ấy đã mắc phải rắc rối, khẩn mong Khấu Tử Mặc đừng quan tâm, đừng dây vào.

Kiều Chiêu suy đoán như vậy, liền dồn phần lớn chú ý lên người Âu Dương Vi Vũ.

"Vậy được, ta sẽ ra vế trên, mọi người nghe cho kỹ." Lan Tích Nồng lạnh nhạt, từ từ đặt ra một câu đối: "Phượng lạc ngô đồng ngô lạc phượng."

*Phượng lạc ngô đồng: Phượng đậu lên cây ngô đồng ám chỉ mỹ nhân được gả vào danh môn, tâm nguyện của một người phụ nữ là có con mắt tinh tường để chọn một người chồng tốt.

Đồng lạc phượng lại ám chỉ ngược lại là đã là danh môn thì sẽ muốn thưởng thức mỹ nhân.

Trai tài gái sắc kim ngọc lương duyên gì đó...


Vế trên vừa ra, đình nghỉ chân yên lặng như tờ. Chúng cô nương không thể ngờ rằng vế đối đầu tiên đã khó đến vậy, là hồi văn liên: Phượng lạc ngô đồng ngô lạc phượng. Cho dù đọc xuôi hay đọc ngược cũng đều giống nhau, hơn nữa còn mơ hồ ám chỉ thân phận nhất đẳng của người ra đề.

Không ít người không nhịn được nhìn Lan Tích Nồng, thấy nàng cả người áo lam vẻ mặt ngạo nghễ, thở dài trong lòng: có xuất thân tốt như vậy, đúng là có thể tùy tiện như vậy.

"Mời đối ra vế sau đi." Lan Tích Nồng lạnh nhạt nói.

Các cô nương đội đối diện hoặc cau mày hoặc trầm tư, vẫn chưa nghĩ ra gì nên cùng nhau nhìn về thiếu nữ ngồi giữa.

Thiếu nữ mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, đeo vòng trân châu, mặt mày lạnh tanh, chính là cô nương nhà Hứa Thứ phụ, Hứa Kinh Hồng.

Nàng như là phát hiện ra ánh mắt của mọi người, không phụ sự mong đợi của mọi người, lạnh lùng nói: "Ta đối là: Sơn liên thủy nguyệt thủy liên sơn."

*Núi liền nước liền trăng liền nước liền trời: vừa nói về cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, vừa có thể hiểu là tình đoàn kết sắc son một lòng của những người cùng một nước

nguyệt vừa có thể hiểu là trăng (bầu trời) vừa có thể hiểu là nước trong lành.


Phượng lạc ngô đồng ngô lạc phượng

Sơn liên thủy nguyệt thủy nguyệt liên sơn

"Đối hay lắm!" Các cô nương cùng đội với Hứa Kinh Hồng vỗ tay, thở phào nhẹ nhõm.

Các quý nữ đứng bên xem náo nhiệt gật gù, vế dưới của Hứa cô nương đúng là rất hay.

Trên mặt Hứa Kinh Hồng không có lấy một vẻ đắc ý, vẫn lạnh như băng.

Lan Tích Nồng liếc Hứa Kinh Hồng một cái, đột ngột nhìn sang Đỗ Phi Tuyết: "Đỗ cô nương, ta thấy có lẽ nên sửa lại quy tắc một chút."

Đỗ Phi Tuyết hơi bất ngờ, cũng không dám đắc tội với Lan Tích Nồng, vội hỏi: "Lan cô nương cảm thấy nên sửa như thế nào?"

Lan Tích Nồng cười cười: "Ai trong chúng ta cũng đều là một trong những quý nữ tài hoa xuất chúng nhất kinh thành. Một bên ra câu đối một bên đối lại thì quá đơn giản. Ta nghĩ hay là thế này đi, một bên ra vế trên, đội kia ít nhất phải làm lại được hai dưới để đối lại thì mới tính là qua cửa. Nếu đội nào đối lại được ba vế dưới, có thể lợi thêm một phần, chờ đến lượt sau, nếu bên kia chỉ đối lại được hai vế thì có thể phạt rượu bên đó. Phải khó một chút thì mới thú vị."

Đỗ Phi Tuyết đảo mắt nhìn xung quanh, bị ánh mắt nhàn nhạt của Đỗ Phi Tuyết tạo áp lực, gật đầu: "Ta thấy đề nghị của Lan cô nương cũng không tệ, không biết mọi người thấy sao?"

Các cô nương ở đây đều có chút kiêu căng về tài năng của mình, tất nhiên không ai lên tiếng cự tuyệt.

Quy tắc đã được sửa lại, đội của Hứa Kinh Hồng còn phải ra thêm một vế đối nữa. Hết một tuần trà, Khấu Tử Mặc đột ngột nói: "Ta nghĩ ra vế sau đối như thế này: Chu tùy lãng triều lãng tùy chu."

*Thuyền trôi theo sóng sóng vỗ theo thuyền. (Câu này mọi người hiểu thế nào cũng được...)

"Đối rất hay. Quả nhiên là Khấu Đại cô nương." Chúng cô nương rối rít khen ngợi.

"Còn vế dưới thứ ba không?" Lan Tích Nồng lãnh đạm hỏi.

Chương 163: Nhất minh kinh nhân