Thiều Quang Mạn

Chương 168: Sợ



Chương 168: Sợ

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Giang Thi Nhiễm có chỗ chống lưng lớn mạnh, tính tình lại xảo trá quái gở, trước đây cũng không phải chưa có thành viên mới nào bị nàng ép đến phát khóc.

Khi chuẩn bị ống rút thăm, Đỗ Phi Tuyết chỉ định bày trò trêu mọi người lúc phạt rượu mà thôi, ai ngờ lại đúng lúc Lê Tam là thành viên mới gia nhập Phức Sơn xã. Có thể thấy trời cao có mắt cũng không nhìn nổi Lê Tam phách lối ngang ngược, cho nàng cơ hội để chỉnh đốn Lê Tam một phen.

Chỉ là không biết Giang cô nương sẽ ra đề như thế nào.

Đỗ Phi Tuyết mong đợi vô cùng.

"Đỗ cô nương, quý phủ có võ trường chứ?" Giang Thi Nhiễm hỏi.

Đỗ Phi Tuyết ngẩn người, sau đó gật đầu: "Có."

Phủ Cố Xương Bá là do quân công mà được tước rồi truyền đến tận bây giờ. Tuy từ lâu đã không còn con cháu ra trận nữa nhưng võ trường vẫn được giữ lại. Thuật cưỡi ngựa của nàng tuyệt vời như vậy không thể không nhắc đến công của cái võ trường này.
"Có thì tốt." Giang Thi Nhiễm nhìn Kiều Chiêu, cười nói: "Khi nãy vừa được thấy Lê Tam cô nương bộc lộ tài năng đối câu đối, lại còn từng nghe Lê Tam cô nương viết chữ cũng tuyệt đỉnh. Ta không biết những thứ này nên cũng không thể chỉ bảo Lê Tam cô nương rồi. Cho nên là, hôm nay đề thi ta muốn kiểm tra Lê Tam cô nương chính là –"

Nàng dừng một chút, chậm rãi nhả ra hai chữ: "Lòng can đảm."

Lòng can đảm?

Đề thi này cũng thật mới lạ. Giang cô nương định chỉ bảo Lê Tam cô nương về lòng can đảm như thế nào đây?

Đám cô nương trố mắt nhìn nhau, tò mò vô cùng.

"Mời Đỗ cô nương dẫn đường, đến võ trường rồi thì chúng ta nói tiếp."

Đỗ Phi Tuyết do dự một chút.

Hoa viên này đã được dọn dẹp sắp xếp chỉnh đốn lại một lượt để đón tiếp các cô nương, chỉ có một số ít nha hoàn bưng trà rót nước mà thôi. Hôm nay kể cả những nha hoàn bà tử chăm sóc vườn tược cũng không được bén mảng đến ngại vướng víu các cô nương, chứ đừng nói những kẻ bừa bộn khác. Mấy người ca ca cũng biết hôm nay có hoạt động của Phức Sơn xã, tự nhiên cũng sẽ tránh gây ra hiềm nghi, nhưng nàng lại chưa an bài sắp xếp gì bên phía võ trường.
"Sao rồi Đỗ cô nương?" Giang Thi Nhiễm thấy Đỗ Phi Tuyết im lìm thì nhíu mày không vui.

"À, mời mọi người đi theo ta." Đỗ Phi Tuyết lòng hơi lợn cọn, dẫn chúng cô nương đến võ trường.

Lúc này theo lý thuyết, đám người ca ca sẽ không đến võ trường.

Thật ra kể cả có gặp thì cũng chẳng sao. Hiện giờ quy củ đối với các cô nương cũng không nghiêm khắc như xưa, nếu vô tình gặp phải nam tử xa lạ thì tránh đi là được. Chỉ là nàng không muốn cho nhiều người như vậy thấy được Chu biểu ca...

Nhưng vừa nãy đã mất mặt như vậy, bây giờ còn từ chối nữa thì sau này thế nào cũng lúng túng khi qua lại cùng bọn họ.

Võ trường không quá xa hoa viên. Đỗ Phi Tuyết vừa đi đầu óc đều quanh quẩn về chuyện này, xa xa thấy võ trường không một bóng người, thở phào nhẹ nhõm.

Ổn rồi, nàng đã bảo là giờ đám người đại ca sẽ không kéo đến
đây đâu mà.

Bên cạnh võ trường là một hàng những giá khung, treo đủ loại binh khí.

Giang Thi Nhiễm nhìn quanh một vòng, đứng yên ở trong sân, cười giòn tan: "Ta đây học không vào mấy món văn chương ca hát kia, nếu mà muốn dạy về lòng can đảm, thì phải làm thật."

Nàng nói xong, nhìn Kiều Chiêu: "Lê Tam cô nương, ngươi có dám không?"

Kiều Chiêu chẳng mảy may thay đổi: "Nguyện ý nghe rõ."

"Lê Tam cô nương thế mà lại thẳng thắn hào sảng!" Giang Thi Nhiễm lấy một cây cung đặt trên giá treo binh khí, kéo thử mấy cái rồi chỉ tay nói: "Lê Tam cô nương có dám đặt quả đào tiên ở đỉnh đầu và hai đầu vai cho ta nhắm bắn không?"

Lời này vừa nói, đám cô nương đồng loạt hít hơi lạnh, có người không nhịn được bật thốt thành tiếng.

Giang Thi Nhiễm lay chuyển tròng mắt, cười nói: "Yên tâm đi, chúng ta có thể dùng mũi tên đã bọc đầu lại."

Chúng cô nương nghe mà sợ hãi không thôi.

Mũi tên có bọc đầu lại cũng không được đâu, bắn nhanh như vậy, nhỡ trúng vào mắt thì –

Vừa nghĩ vậy, da đầu râm ran, mồ hôi túa ra tới tấp.

"Lê Tam cô nương, có dám thử không?" Giang Thi Nhiễm cười tủm tỉm, tưởng như chắc chắn rằng Kiều Chiêu sẽ phải lúng túng ra mặt.

Trước khó dễ mà tôn nữ Lan Tích Nồng của Thủ phụ Lan Sơn bảy ra trước mặt, Kiều Chiêu vẫn không hề sợ hãi, nhưng sắc mặt nàng hơi thay đổi.

Bảo nàng nhát gan à? Không hề.

Cho dù Giang Thi Nhiễm có tùy tiện đổi sang một hoạt động khác thì nàng cũng sẽ không do dự lùi bước, nhưng làm bia nhắm tên thì lại không giống.

Cơn đau một tiễn xuyên tim, trên đời nàng có ai được như nàng, trải qua rồi mà còn được tỉnh dậy lần nữa?

Từ trước nàng đã không giỏi cưỡi ngựa, công phu quyền cước cũng không luyện được.

Duy chỉ có bắn tên là có thể tạm cho mọi người xem được, nhưng từ khi sống lại đến bây giờ, cứ lại gần cung tên là cả người nàng lạnh ngắt, chẳng muốn đến gần dù chỉ là một bước.

Kiều Chiêu nhìn tiểu cô nương yêu kiều đang cười trước mặt, than thở.

Vị Giang cô nương này, vô tình mà lại bắt trúng điểm yếu của nàng.

Nhưng mà –

Kiều Chiêu liếc Khấu Tử Mặc.

Nàng từng nói rằng, không có cơ hội thì cũng phải tạo ra cơ hội để được gặp huynh trưởng thông qua Khấu Tử Mặc. Làm gì còn có cơ hội nào tốt hơn cơ hội bây giờ?

Giang Thi Nhiễm đặt ra cho nàng vấn đề khó ngang trời, nhưng lại đồng thời tặng cho nàng cơ hội tốt nhất. So với việc gặp được huynh trưởng, những cái khác không đáng kể, kể cả nỗi sợ khi đối diện với cái chết.

"Nếu Lê Tam cô nương không muốn thử, thì cũng không sao. Dù sao đề thi ta ra trước giờ cũng không phải ai cũng qua được, mà vẫn được làm xã viên Phức Sơn xã như thường."

Mấy cô nương không may từng rút phải lá thăm có chữ "Giang" âm thầm biến sắc, lòng vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn Kiều Chiêu thêm vài phần đồng cảm.

"Được." Kiều Chiêu bình tĩnh nói.

Chúng cô nương có nằm mơ cũng không nghĩ Kiều Chiêu dám đáp ứng như vậy, không ít người thốt ra tiếng.

"Lê Tam muội muội, phó xã trưởng ra đề kiểm tra xã viên chỉ là để tăng thêm chút vui vẻ cho buổi gặp gỡ thôi, cũng không bắt buộc. Nếu muội không thích thì đừng bắt ép bản thân!" Tô Lạc Y nắm lấy tay Kiều Chiêu, trầm giọng.

"Đúng vậy." Chu Nhan đứng dậy theo.

Thấy hai vị phó xã trưởng lên tiếng, không ít cô nương ồ ạt hùa theo.

Lan Tích Nồng nhếch môi nghĩ thầm: chỉ một lượt đối câu đối mà vị Lê Tam cô nương này đã thành công bước vào vòng quý nữ, đúng là một cơ hội tốt nhỉ.

Hứa Kinh Hồng vẫn thờ ơ nhìn, lòng thấy nghi ngờ: Nhìn những việc mà Lê Tam cô nương làm khi nãy, trông không giống người thích cậy mạnh phô trương thanh thế, nàng ta làm vậy để làm gì chứ? Hay chỉ là không dám đắc tội với Giang Thi Nhiễm?

"Tam muội, muội đừng cậy mạnh, nếu muội có chuyện gì làm sao ta còn mặt mũi nào nói lại với mẫu thân và mọi người?" Lê Kiểu nãy giờ cố gắng tàng hình lên tiếng theo.

"Đại tỷ không cần lo, ta tin vào tài bắn cung của Giang cô nương." Kiều Chiêu nói xong, cảm ơn sự quan tâm của chúng cô nương, nhấc chân đi vào trong sân rồi đứng yên, lạnh nhạt nói: "Giang cô nương, nếu cô nương đã chuẩn bị xong thì chúng ta có thể bắt đầu luôn."

"Đỗ cô nương, có mũi tên bọc đầu chứ?" Giang Thi Nhiễm hỏi.

"Có." Đỗ Phi Tuyết cố nén kích động bùng phát trong lòng, lấy ra mũi tên bọc đầu cho Giang Thi Nhiễm, lại sai người đưa đào cho Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu cầm lên trái đào trong veo như nước, đặt xong một quả lên đầu và hai quả hai bên đầu vai thì Giang Thi Nhiễm hỏi: "Lê Tam cô nương, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

"Được rồi." Kiều Chiêu hít một hơi thật sâu, thân thể căng thẳng nhưng gương mặt vẫn hết sức bình tĩnh.

Nàng trơ mắt nhìn Giang Thi Nhiễm giương cung kéo mũi tên, nhắm thẳng vào nàng.

Trong nháy mắt ấy, Kiều Chiêu tựa như trở lại đứng trên tường thành lạnh như băng một lần nữa, mặc cho người khác ức hϊếp.

Hóa ra có một loại sợ, thân bất do kỷ, không làm gì được.

Chương 169: Bắn đào