Thiều Quang Mạn

Chương 173: Oan ức cho Giang đại cô nương



Chương 173: Oan ức cho Giang đại cô nương

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Thấy Giang Thi Nhiễm nhướn mày, Âu Dương Vi Vũ trầm lòng.

Chẳng lẽ, nàng ta không muốn đáp ứng ư?

Giang Thi Nhiễm lười nhác dựa vào thành xe, liếc nàng một cái: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi về rồi chờ tin đi."

Ánh mắt Âu Dương Vi Vũ bừng sáng, nước mắt không ngưng tuôn rơi, vừa khóc vừa rối rít cảm ơn: "Đa tạ Giang cô nương, đa tạ Giang cô nương –"

Giang Thi Nhiễm không nhịn được hừ lạnh: "Đừng có dài dòng nữa, nhanh chỉnh trang lại bản thân đi, tóc tai bù xù thế này người khác nhìn lại tưởng ta vừa làm gì ngươi đấy."

Nhắc đến đây Giang Thi Nhiễm lại thấy bực.

Nàng chẳng thích giả vờ thùy mị dịu dàng như mấy cái người này, nhưng cũng không ác độc đến mức cố tình hủy dung người khác mà. Dựa vào tài bắn cung của nàng rõ ràng sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì được, sao mà lại bắn trúng Lê Tam cơ chứ?
Nhất định là vì Lê Tam ngọ nguậy lung tung, lần sau mà gặp lại nàng phải hỏi cho ra nhẽ, không thể tự dưng lại gánh tiếng xấu trên lưng thế này được!

Giang Thi Nhiễm càng nghĩ càng bực bội, đuổi Âu Dương Vi Vũ xuống xe ngựa rồi đi thẳng về nhà.

Khấu Tử Mặc kín đáo đứng gần đó đi đến cạnh Âu Dương Vi Vũ, lo âu hỏi: "Vi Vũ, sao rồi, Giang cô nương có đồng ý không?"

Âu Dương Vi Vũ đã chỉnh trang lại ổn thỏa nắm chặt tay Khấu Tử Mặc vừa khóc vừa cười: "Đồng ý, nàng ấy đồng ý rồi!"

Khấu Tử Mặc lộ ra nụ cười vô cùng chân thành: "Đồng ý là tốt rồi, nàng ấy là con gái rượu của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, nhất định có thể hỏi thăm tin tức bá phụ."

"Phải, phải vậy." Âu Dương Vi Vũ lau qua nước mắt, kích động: "Mấy người tổ phụ của ta bôn ba khắp nơi nhờ người giúp đỡ mà không được, nương ta cũng lâm bệnh nặng rồi. Không ngờ ta có thể nhờ Giang cô nương biết được tin tức của cha, về nói cho mọi người thể nào cũng vui mừng đến phát điên."
Nói đến đây, Âu Dương Vi Vũ lại thấy sợ hãi.

Nếu như nàng thực sự hạ độc gϊếŧ chết Lan Tích Nồng, sợ rằng giờ đã thành một cỗ thi thể lạnh như băng bị vứt ra ngoài, nương và mọi người nhận được tin thì sẽ ra sao?

Âu Dương Vi Vũ không dám nghĩ tiếp, lẩm bẩm nói: "May mà Lê Tam cô nương –"

Âu Dương Vi Vũ hơi biến sắc: "Tử Mặc tỷ, tỷ nghĩ vết thương trên mặt Lê Tam cô nương có thể chữa khỏi được không? Có để lại sẹo hay không? Nếu thế thật thì chẳng phải Lê Tam cô nương quá đáng thương hay sao?"

"Phải, ta cũng thấy Lê Tam cô nương làm người khác thấy thật đáng tiếc." Khấu Tử Mặc không tự chủ giơ tay vuốt ve mặt của mình, trong đầu hiện lên bóng dáng một người.

Người nọ phong thái vô song, từng chiếm trọn tâm trí của biết bao thiếu nữ, thế mà giờ đây dung mạo bị huỷ, những ánh mắt ngưỡng mộ thầm mến khi xưa chỉ còn tràn trề thành kinh hoàng chán ghét, trong lòng sẽ phải khó chịu đến thế nào cơ chứ?
Lê Tam cô nương là một thiếu nữ, dung mạo còn quan trọng hơn nhiều so với nam tử, nếu trên mặt mà có sẹo, e là –

Khấu Tử Mặc càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc.

"Tử Mặc tỷ, giờ ta đang vướng phải rắc rối, không tiện tùy ý đi lại, nếu tỷ tiện thì hay là phái người đến hỏi thăm Lê Tam cô nương một chút xem sao, biết được tình huống của muội ấy thì ta cũng yên tâm hơn."

Khấu Tử Mặc gật đầu đồng ý: "Đúng lắm, về ta sẽ phái người để ý động tĩnh Lê gia, nếu có tin gì của Lê Tam cô nương sẽ sai người báo cho muội ngay."

"Được."

Lúc này hai người mới từ biệt.

Lúc này Giang Thi Nhiễm đang ngồi trên xe ngựa, kéo màn xe hỏi Giang Hạc: "Ngươi là thủ hạ của ai trong Thập Tam Thái Bảo?"

"Thuộc hạ đi theo Thập Tam gia." Giang Hạc ưỡn ngực ngẩng cao đầu nói.

"Thập Tam ca?" Giang Thi Nhiễm vừa nghe thì khí thế nạt nộ người khác dịu hẳn đi, khóe miệng nhếch hẳn lên: "Hóa ra là Thập Tam ca lệnh cho ngươi bảo vệ ta à?"

Giang Hạc cảm thấy vị Giang đại cô nương này trở nên kỳ lạ trong nháy mắt, trả lời: "Phải."

Giang Thi Nhiễm lâng lâng, tủm tỉm hỏi: "Tên ngươi là gì?"

"Họ của thuộc hạ cũng theo họ "Giang" như Thập Tam gia, tên là Giang Hạc."

"Giang Hạc à, đúng là một cái tên hay, đây là tên của Thập Tam ca đặt cho ngươi à?"

"Đúng rồi."

Giang Thi Nhiễm cau mày.

Cái người này, đúng là ngu ngốc nhạt nhẽo, kém xa Thập Tam ca của nàng, sao Thập Tam ca lại có thủ hạ thế này cơ chứ?

"Giang Hạc, ta hỏi ngươi, Thập Tam ca đã nói gì với ngươi?"

"Hở?" Giang Hạc ngẩn người, chẳng hiểu ý cô nương này.

"Thì là... Huynh ấy bảo gì với ngươi, để ngươi bảo vệ ta?"

"Thập Tam gia nói là, nếu ngài xảy ra chuyện gì thì lấy đầu bồi tội."

Giang Thi Nhiễm nghe vậy thì ngọt ngào tràn ngập cõi lòng, hỏi: "Thập Tam ca đang ở nha môn à?"

"Chắc là thế rồi." Giang Hạc mơ hồ nói.

"Phu xe, thế đi thẳng đến nha môn Cẩm Y Vệ đi!" Giang Thi Nhiễm cao giọng nói xong thì buông mành xe xuống không nói gì nữa.

Giang Hạc chẳng hiểu gì hết, nghĩ ngợi một chút thì nhớ ra hắn cũng đang muốn tìm đại nhân báo cáo, thế là hớn hở đi luôn.

Giang Viễn Triều đã xử lý xong việc của mình, đang mở cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc trong sân thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vui sướиɠ truyền vào: "Thập Tam ca—"

Rất nhanh sau đó một vị thiếu nữ áo đỏ đi vào, lúm đồng tiền như hoa mới nở, sáng rỡ làm người khác cũng vui lây.

Giang Viễn Triều nở nụ cười mơ hồ: "Nhiễm Nhiễm, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây chơi thế này?"

"Đến gặp huynh mà, nếu không phải vì hắn thì muội không biết Thập Tam ca sai người bảo vệ muội đâu." Giang Thi Nhiễm chỉ Giang Hạc.

"Thế hả?" Giang Viễn Triều vẫn giữ nụ cười nhạt nhẽo trên môi, nhìn Giang Hạc.

Trong nháy mắt Giang Hạc thấy tê cả người, rụt cổ lại.

Mặc dù đại nhân đang cười nhưng mà sao cứ có dự cảm lát nữa sẽ lột da hắn nhỉ?

Giang Hạc thừa lúc hai người nói chuyện lẳng lặng lỉnh đi mất.

"Thập Tam ca, gần đây huynh có bận lắm không?"

"Cũng bình thường. Nhiễm Nhiễm thì sao, hôm nay là ngày Phức Sơn xã gặp mặt nhỉ, chơi có vui không?"

Vừa nhắc đến đây, Giang Thi Nhiễm lập tức nhíu mày, bĩu môi nói: "Không vui, phiền chết đi được, lại còn có kẻ hại muội mất sạch mặt mũi nữa."

"Thế á?" Giang Viễn Triều vẫn phảng phất nụ cười nhìn Giang Thi Nhiễm, dáng vẻ kiên nhẫn lắng nghe vô cùng.

Trong lòng Giang Thi Nhiễm cảm thấy rất vui sướиɠ, giải thích: "Hôm nay có người mới gia nhập Phức Sơn xã, theo quy định thì rút thăm trúng ta ra đề kiểm tra. Thập Tam ca không biết đâu cái người kia ỷ là có nương yêu chiều, chuyên môn bắt nạt trưởng tỷ mất mẹ từ nhỏ. Huynh thấy người như thế có đáng ghét không cơ chứ?"

"Đáng ghét." Giang Viễn Triều cười hùa theo.

"Vậy mới nói, thế nên muội nghĩ phải cho ả biết tay một phen, nên mới để ả làm bia ngắm cho muội nhắm bắn trái đào, nhìn xem ả có bị dọa xanh mặt không. Lúc đầu thì vẫn rất tốt, ai ngờ đến mũi tên thứ ba ả lại động đậy linh tinh, làm muội bắn trúng mặt ả." Giang Thi Nhiễm càng nghĩ càng bực, bĩu môi: "Thập Tam ca, huynh cũng biết tài bắn cung của muội mà, làm sao mà bắn lệch được? Ả như thế không phải hại muội mất mặt à, lại còn bị người khác nói sau lưng là ác độc."

Giang Thi Nhiễm lắc lắc ống tay áo của Giang Viễn Triều, nhõng nhẽo hỏi: "Thập Tam ca, huynh thấy muội có oan ức không cơ chứ?"

Giang Viễn Triều nheo mắt lại, người ngoài không đoán được là đang nghĩ gì, vẫn cười dịu dàng, giọng nói cưng chiều vô cùng: "Đúng là oan ức quá, nhưng mà chắc vị cô nương kia cũng bị dọa sợ rồi, bị thương ở mặt thì cũng nhận đủ trừng phạt rồi, Nhiễm Nhiễm cũng đừng tức người ta nữa."

"Không được, Thập Tam ca, huynh phải phái người đi hỏi xem đi, xem ả thế nào rồi. Nếu mà dám loan truyền linh tinh nói xấu muội, muội sẽ không tha cho ả đâu!"

"Là cô nương nhà ai vậy?"

"Phụ thân của ả hình như chỉ là một Tu soạn quèn thôi, họ Lê. Ả là Tam cô nương Lê phủ."

Chương 174: Thập Tam gia không vui