Hà thị nghe xong trợn tròn cả mắt, há hốc cả mồm một lúc rồi mới nói được mấy câu: "Lão phu nhân, hay để con dâu đi thì hơn!"
"Ngươi không đi được, chuyện hôm nay ta sắp xếp thế nào thì ngươi làm theo cho tốt là được!" Đặng lão phu nhân hiếm có lúc nào đanh giọng đến như vậy.
"Dạ, con dâu đã biết." Ngay tại thời điểm quan trọng, Hà thị cảm thấy lão phu nhân đáng tin hơn hẳn so với mình nên cũng không dám tranh cãi thêm, vội vàng đi sắp xếp.
Lê Kiểu nấp ở cửa nghe rõ những lời Đặng lão phu nhân và Hà thị nói với nhau, tái mặt.
Sao tổ mẫu lại có thể đi đến nha môn Cẩm Y Vệ được?
Chức quan của phụ thân thì làm thế nào? Chức quan của Nhị thúc thì làm thế nào? Nếu đã đắc tội với Cẩm Y Vệ, mất chức là còn nhẹ, chưa biết chừng còn tan cửa nát nhà. Sao tổ mẫu lại có thể làm vậy vì Lê Tam? Chẳng lẽ muốn chôn cả nhà theo Lê Tam chỉ vì nó bị hủy dung à?
Lê Kiểu như ngồi trên chảo dầu, muốn xông ra khuyên can Đặng lão phu nhân, nhưng cũng biết tuy bình thường tổ mẫu từ ái hòa nhã, nhưng mỗi khi đã quyết định chuyện gì thì có là nàng cũng không ngăn được, chỉ tổ phí công chịu mắng mà thôi.
Lê Kiểu đảo mắt, chạy đến Cẩm Dung uyển.
Cây hải đường mơn mởn trĩu quả trong Cẩm Dung uyển, Lưu thị đang lúc rảnh rỗi ngồi chỉ bảo cho hai khuê nữ thêu thùa.
Lúc đó ánh nắng vàng ruộm, Tứ cô nương Lê Yên và Lục cô nương Lê Thiền trải nệm gấm ngồi trên ghế đá dưới tàng cây hải đường, mỗi người cầm một khung thêu trong tay. Thiếu nữ lớn hơn rất chuyên chú tập trung nghe, còn cô nương nhỏ hơn thì lười nhác chán chường. Lưu thị gõ vào đầu Lê Thiền, quở trách: "Vẫn mất tập trung thế à. Con cũng không còn bé nữa rồi, không tập trung học hành thì làm sao sau này làm được cái gì? Nương đã nói với các con rồi đấy, mấy ngày hôm nay nương xem kỹ càng, chắc cũng chỉ có nữ hồng là các con có cơ vượt được Tam cô nương –"
Lưu thị vừa ngớt lời thì nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Thái thái, có Đại cô nương đến."
Lưu thị liếc nhìn Lê Kiểu ở cửa viện, đứng dậy: "Đại cô nương, có chuyện gì à?"
Lê Kiểu làm lễ với Lưu thị rồi nói: "Nhị thẩm, thẩm có biết Tam muội xảy ra chuyện gì không?"
Lòng Lưu thị thắt lại.
Thôi xong rồi, Tam cô nương lại xảy ra chuyện à? Lần này lại đến lượt ai gặp xui đây?
Nén sự lo lắng, Lưu thị vội vàng nghiêng đầu cao giọng: "Yên Nhi, Thiền Nhi, hai đứa về phòng ngay đi!" Lê Kiểu bối rối.
Nhị thẩm làm gì vậy? Nàng đã nói cái gì đâu, sao đã giục mấy người Tứ muội trốn đi mất rồi?
Lưu thị quay lại: "Được rồi, giờ Đại cô nương nói cho Nhị thẩm nghe xem hôm nay có chuyện gì xảy ra với Tam cô nương nào?"
"Hôm nay Tam muội đến buổi tụ họp của Phức Sơn xã –"
Lê Yên mới đi đến cửa phòng chạy ngay lại: "Tam tỷ được gia nhập Phức Sơn xã?"
Lê Kiểu nghẹn cả lòng.
Lưu thị trừng mắt nhìn Lê Yên.
Lê Yên năn nỉ: "Nương, cho con nghe đi, đảm bảo một chữ cũng không lọt ra khỏi cái viện này đâu."
Lúc này Lưu thị mới gật đầu, nhìn Lê Kiểu.
Lê Kiểu đã không thể kiểm soát được tình hình nữa rồi, mím môi nói nhanh: "Theo luật thì người mới gia nhập phải được phó xã trưởng kiểm tra, Tam muội rút thăm chọn trúng nhi nữ của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ là Giang Thi Nhiễm. Giang Thi Nhiễm muốn bắn tên, rốt cục bắn trúng mặt Tam muội. Tam muội bị hủy dung, tổ mẫu nổi trận lôi đình, bây giờ đòi đến tĩnh tọa trước nha môn Cẩm Y Vệ!"
Lưu thị nghe xong thì hơi sửng sốt, chớp chớp mắt: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó –" Lê Kiểu suýt thì tức hộc máu.
Thế hóa ra nàng hồng hộc chạy đến đây nói một lèo thế này mà Nhị thẩm lại cho là nàng đang kể chuyện phiếm à? Lúc này sao còn chưa hốt hoảng tái mặt, chạy đi khuyên can tổ mẫu cùng nàng?
"Tức là hôm nay vị Giang cô nương kia đã động đến Tam cô nương?"
"Đúng –" Lê Kiểu gật đầu theo bản năng, rồi vội vàng sửa lại: "Không phải! Nhị thẩm, thẩm không nghe cháu nói à? Tổ mẫu đòi đến tĩnh tọa trước nha môn Cẩm Y Vệ kia kìa!"
"Nghe rồi, nhưng tức là vị Giang cô nương kia động đến Tam cô nương có đúng không?"
Lê Kiểu nghẹn cả họng: "Nhị thẩm, thẩm vẫn chưa hiểu à? Đấy là nha môn Cẩm Y Vệ đấy! Nhỡ tổ mẫu chọc giận họ thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Đại cô nương đừng sợ, trước giờ lão phu nhân luôn xem xét mọi việc chu toàn hơn chúng ta." Lưu thị thản nhiên nói.
Lê Đại cô nương không dám tin Nhị thẩm ngày thường đối chọi gay gắt với kế mẫu giờ lại bao dung thấu hiểu như vậy, giậm chân một cái rồi nói: "Nhị thẩm, thẩm biết chuyện là được rồi, cháu xin cáo từ đã."
Thấy Lê Kiểu hùng hục chạy đi, Lưu thị cao giọng: "Thiền Nhi, con cũng ra đây đi, nương dẫn hai đứa sang thăm Tam cô nương một chút."
Lê Kiểu rời khỏi Cẩm Dung uyển, nghĩ nghĩ một chút rồi chạy thẳng đến chỗ Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu đã chẳng nói được gì nữa, chỉ đành viết giấy phân phó A Châu làm chuyện này kia.
Lê Kiểu xông vào, thở hồng hộc: "Tam muội –"
Kiều Chiêu đặt bút xuống, bình thản nhìn nàng.
Một khắc ấy, không hiểu sao Lê Kiểu lại cảm thấy tự ti.
Rõ ràng kẻ bị hủy dung là Lê Tam, cớ sao trông nàng còn chật vật hơn?
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất, Lê Kiểu gằn từng chữ: "Tam muội, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi, giờ chỉ có mình muội khuyên được tổ mẫu thôi!"
Kiều Chiêu chớp chớp mắt tỏ ý không hiểu.
"Tổ mẫu muốn đến tĩnh tọa trước nha môn Cẩm Y Vệ, còn phái phụ thân và Tam đệ đưa cơm cho người, chỉ để xả giận cho muội thôi đấy!"
Người thân ở hiện tại, hóa ra sẵn sàng vì con cháu mà làm được đến mức đấy, nàng phải may mắn biết bao mới được sống tại ngôi nhà này.
"Nha môn Cẩm Y Vệ là chỗ nào thì chắc muội hẳn phải biết. Tổ mẫu mà làm vậy là gây đại họa cho nhà chúng ta rồi! Tam muội, chẳng lẽ muội nỡ để cho nhà chúng ta gặp tai ương đến thế chỉ vì muội à?"
Kiều Chiêu mím môi.
"Ôi trời, Tam muội, mau mau đi cùng ta ngăn cản tổ mẫu lại, chậm chút nữa là không kịp nữa đâu." Lê Kiểu kéo kéo Kiều Chiêu định đi ra ngoài.
Kiều Chiêu tránh khỏi tay Lê Kiểu, ra hiệu cho A Châu.
A Châu hiểu ý cầm theo giấy bút đi theo đến Thanh Tùng đường.
Đặng lão phu nhân vừa mới chuẩn bị xong, vừa thấy hai tỷ muội đi vào thì hỏi: "Sao các cháu lại đến đây thế này, Chiêu Chiêu, sao không ngồi nghỉ thêm chút nữa?"
Lê Kiểu nói trước: "Tổ mẫu, Tam muội nghe nói người sắp đến tĩnh tọa trước nha môn Cẩm Y Vệ thì rất lo lắng, chạy ngay tới đây."
Đặng lão phu nhân hơi trầm mặt: "Chiêu Chiêu, tổ mẫu đã nói rồi, bây giờ là chuyện của người lớn, cháu đừng có nghĩ nhiều, mau về phòng nghỉ ngơi tiếp mới đúng!"
Kiều Chiêu chỉ chỉ miệng mình, tỏ ý bây giờ không nói được, sau đấy lôi ra một chiếc bình sứ nhỏ xanh biêng biếc từ trong hà bao đưa ra.
Đặng lão phu nhân nhận lấy, khó hiểu.
Kiều Chiêu lấy giấy bút A Châu đưa, viết một hàng chữ rộng bay phượng múa rồi giơ cho Đặng lão phu nhân xem.
Lê Kiểu nhìn sang, suýt thì tức bể phổi, chỉ thấy trên giấy viết: Tổ mẫu, mang theo bình dầu cù là này, ngừa cảm nắng.
Đặng lão phu nhân ngẩn người rồi phá lên cười: "Nha đầu ngoan, tổ mẫu biết rồi."
Đặng lão phu nhân nghênh ngang rời đi cùng đám nha hoàn bà tử, để lại Lê Kiểu suýt thì muốn lao đầu đυ.ng vào tường, bắt lấy cổ tay Kiều Chiêu rồi siết chặt, chất vấn: "Tam muội, ý ngươi là gì? Sao ngươi lại có thể ích kỷ như vậy, chỉ để xả giận cho bản thân mà ngươi không thèm để ý đến an nguy của cả một nhà thế ư?"