Edit & Beta: Ha Ni Kên
Vừa nghe tin Thiệu Minh Uyên đang dẫn quân vào thành, Lý thần y lửa giận cháy cả tóc, trừng mắt thở phì phì : « Lui lại cái gì mà lui lại. Không phải vẫn còn chân hay sao, xuống xe đi ! »
Nói mấy lời lỗ mãng này xong, Lý thần y lưu loát nhảy xuống xe, đẩy tên hộ vệ đang chực đỡ lấy lão ra, gọi Kiều Chiêu : « Lê nha đầu, mau xuống thôi. Tranh thủ thời gian lách qua đám người này vào thành là có thể về nhà ăn cơm rồi. »
Kiều Chiêu từ cửa sổ nhìn thăm dò bên ngoài, thấy đám người tụ tập kín đến không còn kẽ hở, đành nghe lời xuống xe ngựa.
« Cô nương cẩn thận một chút. » A Châu vội vàng đỡ lấy nàng.
Vài tên hộ vệ thấy tình hình như vậy, đành phải vứt xe ngựa ở bên đường, che chở Lý thần y và Kiều Chiêu vào thành.
Trong thành người ngựa đều đổ xô ra đường. Trà lâu tửu quán ven đường chật cứng không còn chỗ ngồi. Hai bên đường ních đầy người. Người người chờ mong, phố phường hoan nghênh nhóm anh hùng chiến thắng trở về.
Mấy người bán hàng rong nhanh trí tận dụng cơ hội chạy theo đám người kia, mấy sọt hoa quả tươi trong giây lát đã bị mua sạch không sót lại gì.
Kiều Chiêu bị đám đông chen chúc, bước chân lảo đảo, vất vả thở dốc, đám người bỗng nhiên bùng nổ một trận reo hò.
« Đến rồi, đến rồi ! »
« Lui ra sau, lui ra sau ! » Quan sai duy trì trật tự rút gậy gộc ra, gạt đám người đang xem náo nhiệt sang hai bên đường.
Tiếng vó ngựa đến gần, bước chân đều đặn mạnh mẽ dội xuống từng nhịp như trống vỗ, như dội vào lòng mọi người.
Chỉ trong chớp mắt, biển người trên đường đột nhiên yên tĩnh. Ngay sau đó, tiếng hoan hô nhiệt liệt nổ ra : « Thiệu Tướng quân, Thiệu Tướng quân ! »
« Quân Bắc chinh vạn tuế ! Quân Bắc chinh tuyệt vời !"
Kiều Chiêu từ trong đám đông huyên náo nhìn về phía đội quân.
Đi đầu là một vị thân vệ giương cao lá cờ. Giữa lá cờ đang phất phới tung bay trong gió là một chữ Thiệu cực kỳ rực rỡ. Trên con ngựa cao to đi đầu là một vị nam tử trẻ tuổi.
Người nọ tầm hai mươi tuổi, trên người là áo giáp bạc sơn chữ mà chỉ có tướng lĩnh cao cấp mới có tư cách mặc. Áo giáp bao lấy người, thắt lưng sư tử gầm thắt chặt bên hông, càng làm dáng người cao ráo thêm thẳng tắp kiên cường. Áo choàng không mang màu đỏ thẫm thông thường mà lại trắng như tuyết. Khi chàng nghiêng đầu nhìn về phía tiếng hoan hô nhiệt liệt, dải dây đỏ trên mũ giáp bạc lay động theo, ánh đỏ chiếu lên khuôn mặt tựa như ngọc thạch.
Đó là màu sắc tươi đẹp duy nhất trên người chàng, thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy yên lặng và... cô tịch.
Đám người bỗng nhiên lặng lại. Rồi ngay sau đó vang lên tiếng thét chói tai của vô số nữ tử : « Thiệu Tướng quân, Thiệu Tướng quân. »
Tướng quân trẻ tuổi quay đầu đi chỗ khác, nhưng người dân vẫn vô cùng cuồng nhiệt, đặc biệt còn có mấy vị nữ tử ném hoa tươi trong tay về phía chàng. Hoa rơi như mưa, chạm vào khôi giáp của chàng rồi vội vàng rơi xuống, sau đó càng có nhiều hoa tươi và túi hương, khăn tay tín vật bay đến.
Mọi người vốn đã nghe chuyện về Thiệu Tướng quân đến thuộc lòng. Ở trong kinh thành bây giờ ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết là có một vị Tướng quân lợi hại như vậy.
Do trước đây chàng không mấy hồi kinh, hôm nay mọi người mới phát hiện, hóa ra vị tướng quân này lại còn trẻ như vậy, lại tuấn mỹ đến như vậy.
Không khí càng lúc càng nhiệt tình, đám đông bắt đầu liều mạng chen lấn lên trước. Kiều Chiêu dù có được nhóm hộ vệ che chở vẫn bị xô đẩy ngã trái ngã phải, bên tai thì dội lại tiếng thét chói tai của đám nữ tử quên hết rụt rè mà dám ném đi hoa tươi và khăn tay ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Kiều Chiêu cố gắng đứng vững, mím môi.
Hóa ra hôn phu đại nhân lại là một kẻ vạn người mê.
À không, nhầm rồi. Kiều Chiêu chết rồi. Tiểu cô nương Lê Chiêu mới là người còn sống. Bọn họ đã không còn có quan hệ.
Nghĩ như vậy nhưng dù trong lòng Kiều Chiêu vốn không có oán hận, trước vị nam tử phong quang vô hạn rực rỡ chói mắt kia, rốt cuộc vẫn là thêm vài phần... suy tư không rõ ràng.
« Ai u ! » Một người bán hàng rong gánh giỏ hoa không cẩn thận bị đẩy ngã, giỏ hoa tươi vung vãi khắp trên mặt đất. Một giỏ đầy hoa không hiểu thế nào lại lẫn một qua lê gai, lăn đi rồi vừa vặn dừng ở cạnh chân Kiều Chiêu.
*quả lê gai : quả mọc trên cây xương rồng
data-image-layout="one-horizontal" data-p-id="642ab0aebe62751981d60a938b68cc08">
Vô số bàn tay trắng nõnvươn ra, nhặt lấy từng nhành hoa tươi, tiền xu leng keng rơi vào trong giỏ.Ngay sau đó lại là một cơn mưa hoa rải lên con đường các tướng sĩ đi qua, cùngtiếng la hét hưng phấn của chúng cô nương.
Kiều Chiêu dừng lại một chút, lấy ra hai đồng xu thả vào cái giỏ, dùng khăn tay nhặt quả lê gai còn đang lảo đảo trên đất lên, yên lặng ném đi.
Ừ, như thế này thì thoải mái hơn.
Thiệu Minh Uyên ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa. Từ bốn phía mọi người không ngừng ném hoa tươi lên người chàng. Chàng đã cố gắng nhịn mấy cái hắt xì đến mức tê cả mũi, vừa thở ra một hơi thật mạnh thì chợt thấy bên sườn mặt có một vật bay tới. Dựa vào phản xạ nhạy bén tôi luyện sau nhiều năm chinh chiến, chàng lập tức phát hiện đấy không phải là hoa tươi, cũng không phải túi hương tín vật.
Chẳng lẽ là ám khí ?
Thiệu Minh Uyên nhấc tay, bắt chính xác vật kia. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn làm chàng nhướn mày.
Sao lại có ám khí sắc nhọn như thế này ? Xem ra là có địch nhân đang lẩn trốn trong đám đông rồi !
Chàng cúi đầu, nhìn rõ bộ dạng của ám khí, mặt không khỏi nghệt ra : một quả lê gai ?
Ánh mắt Thiệu Minh Uyên như điện xẹt, nhìn vội về phía « ám khí » kia bay ra.
Ánh mắt kia như phủ lên toàn bộ đám người. Kiều Chiêu vội trốn sau lưng Lý thần y, một hồi lâu sau mới dám ló ra, thấy người nọ đã cưỡi ngựa đi xa, chỉ còn lại nhóm thân vệ giáp sắt chỉnh tề nắm chặt trường thương xếp hàng theo sau. Lúc này nàng mới thở phào một hơi.
Kiều Chiêu nâng mắt, đón nhận ánh nhìn nửa cười nửa không của Lý thần y, bình tĩnh nói : « Đông quá, chúng ta đi nhanh thôi Lý gia gia. »
Lý thần y gật đầu, nhấc chân đi hai bước rồi bỗng nhiên quay đầu lại, tủm tỉm cười : « Làm tốt lắm. »
Rời tuyến đường chính, phố xá thanh tĩnh hơn hẳn.
Lý thần y dừng bước, sửa sang áo bào bị đám đông xô đẩy mà nhăn nhúm lại, nói : « Nhà của Lê nha đầu ở đâu để ta dẫn về. »
« Lão tiên sinh, như thế này ngàn lần không được ! » Nhóm hộ vệ kinh hãi.
Lần này bọn họ đi mời Lý thần y là chuyện bí mật. Nếu có kẻ biết được vị Lý thần y này hồi kinh, chắc chắn là phiền phức lớn.
Lý thần y nheo mắt lại, trên mặt dù có ý cười nhưng lại làm cho người khác cảm thấy rất nguy hiểm : « Làm sao ? Ta đi nơi nào chủ tử của ngươi cũng muốn quản à ? »
Nhóm hộ vệ bị hỏi không nói được lời nào.
Đúng là bọn họ đã dùng bạo lực ép vị thần y này về, nhưng người không nên chọc giận nhất trên đời này cũng chính là vị thần y này. Cái khác chưa nhắc đến, nếu người ta không đếm xỉa gì rồi viết bừa cho người bệnh một đơn thuốc có vấn đề thì tìm ai để nói lý đây ?
« Lão tiên sinh, không bằng ngài đi theo chúng ta trở về trước, còn vị cô nương này để chúng ta phụ trách dẫn về nhà ? »
Lý thần y đánh giá người đang nói kia, thản nhiên cười khẩy : « Ta đang thương lượng với các ngươi chắc? Ta chỉ báo cho các ngươi chuyện này thôi. Chủ tử các ngươi có muốn hay không thì làm sao? »
Nếu không phải vì gốc cây quý kia thì đừng nói là quý phủ của Thị Lang đại nhân, có là đương kim Hoàng Đế lão cũng trốn xa, không dây dưa vào cái kinh thành rối rắm này.
« Lê nha đầu, đi thôi. » Lý thần y không thèm liếc mắt nhìn đám người kia lấy một cái, phất tay áo liền đi.
Kiều Chiêu vội gọi lại : « Lý gia gia, nhà ta ở hướng kia. »
Mấy tên hộ vệ liếc nhau, đầu lĩnh gật đầu với một người trong đám đó. Người nọ hiểu ý, lặng lẽ lùi lại vài bước rồi chạy đi tìm chủ tử báo tin.
Đợi đám người rẽ vào một con đường nhỏ, Giang Viễn Triều một thân hắc y mới xuất hiện.
« Đại nhân, truyền tin về cho Đại Đô Đốc ạ ? »
Giang Viễn Triều thu hồi ánh mắt lại, cười nhạt : « Ừ. »
Nghĩ đến cảnh tiểu cô nương ném quả lê gai về phía tên tiểu tử họ Thiệu, trong lòng hắn cũng thật thoải mái.
Chương 19 : Trở về nhà