Thiều Quang Mạn

Chương 183: Chưa từng thổ lộ



Chương 183: Chưa từng thổ lộ

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Xuân giang thủy noãn áp tiên tri*

*Một câu thơ trong bài thơ Xuân giang vãn cảnh kỳ 1 của Tô Thức, đây là bài thơ đề tranh Huệ Sùng của tác giả, rất nổi tiếng. Dịch nghĩa là Xuân đến, nước sông ấm áp lên, vịt nhận ra đầu tiên.

Con vịt được thêu mắt xanh như vậy, hắn từng nhìn thấy rồi.

Giang Nam vừa chớm xuân sang, gặp người ấy rồi khó lòng quên được.

Giang Viễn Triều không hề có ý cười, vẻ mặt lạnh lùng băng giá, bắt lấy cổ tay Kiều Chiêu, kéo nàng vào trong nha môn.

Chúng Cẩm Y Vệ rơi cả cằm.

Hai tên Cẩm Y Vệ nhận ra Lê Quang Văn nhìn nhau, thần giao cách cảm nghĩ: Quá nóng vội rồi, quá hấp tấp rồi, tốt xấu gì đại nhân cũng phải chờ nhà người ta đi đã chứ!

Lê Quang Văn giận dữ quát tháo: "Khốn nạn, bỏ con gái ta ra!"
Dáng người ông gầy gầy yếu ớt, lúc này bùng nổ khí lực lại không hề nhỏ, chúng Cẩm Y Vệ đang ngơ ngác vì hành động của Thập Tam gia nhà mình, bị ông xô đẩy lệch lạc đội hình.

Giang Viễn Triều cũng không quay đầu lại, chỉ ném lại một câu: "Mời bọn họ vào trong phòng ngồi trước đi!"

Nghe được lệnh của Giang Viễn Triều, Cẩm Y Vệ cuối cùng cũng biết mình phải làm gì, lúc này cứng rắn mời đám người Đặng lão phu nhân vào trong phòng.

Kiều Chiêu không ngờ Giang Viễn Triều lại đột ngột nổi điên như vậy, không kịp trở tay, thân thể lảo đảo làm động đến vết thương, mà không thể nói ra lời, đau đến ứa cả nước mắt.

Không kịp đề phòng lại đυ.ng trúng đôi mắt ngấn lệ của tiểu cô nương, Giang Viễn Triều ngẩn người, buông vội tay ra theo bản năng.

Kiều Chiêu đứng nghiêm, yên lặng nhìn hắn.
Giang Viễn Triều đóng rầm cửa lại.

Bên trong căn phòng nhỏ, chỉ có hai người bọn họ.

"Cái này là từ đâu ra?" Giang Viễn Triều giật cái hà bao trên hông Kiều Chiêu ra, giơ đến trước mặt nàng.

Cái hà bao này á?

Ánh mắt Kiều Chiêu lấp lóe.

Chẳng lẽ lần trước khi nàng vô tình cứu Giang Viễn Triều, hắn đã chú ý đến cái hà bao này rồi à?

Người này không hổ xuất thân từ Cẩm Y Vệ, mấy năm rồi mà vẫn nhớ kỹ cái hà bao của người thiếu nữ vô tình gặp gỡ ngày hôm ấy.

"Sao không trả lời?" Giang Viễn Triều đẩy Kiều Chiêu vào tường, đôi mắt như lưỡi dao sắc, trói chặt Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu nhắm chặt mắt lại.

Đúng là phiền toái ngoài dự kiến.

Trên mí mắt đột nhiên cảm thấy có hơi ấm cùng sức nặng đè lên, là ngón tay của đối phương.

"Mở mắt ra." Người nam tử luôn luôn nở nụ cười, lúc này lại dùng bụng ngón tay phe phẩy trên mi mắt của nàng, lạnh lùng ra lệnh.
Loại lạnh lẽo này, không phải là loại lạnh lẽo không có chút độ nóng nào, mà giống như miệng núi lửa bị băng tuyết che đậy, chỉ chực trào ra ngay khi có cơ hội.

Hắn để ý cái thứ đấy làm gì không biết nữa? Kiều cô nương vừa nổi nóng vừa ngờ vực.

Nàng đành mở mắt ra.

Người nọ gần ngay trước mặt, có thể nghe thấy cả nhịp thở.

"Cái này, rốt cuộc là từ đâu mà có được?" Đôi mắt của Giang Viễn Triều hừng hực như lửa cháy, như thế muốn thiêu đốt tâm tư của người trước mặt.

Giọng hắn trầm xuống, nhưng ý cảnh cáo thì quá rõ ràng: "Lê cô nương, ta không muốn hỏi lại lần thứ ba."

Có thể dùng ngôn ngữ để tiêu diệt đối phương, cũng có thể dùng sức lực để tiêu diệt đối phương, nhưng Kiều Chiêu hiện tại chẳng làm được gì, mặc dù tức giận vô cùng nhưng cũng chỉ có thể cam chịu số phận mà cúi đầu, nhấc tay Giang Viễn Triều lên.

Giang Viễn Triều hạ mắt.

Bàn tay của tiểu cô nương nhỏ bé mềm mại, xinh đẹp hơn bàn tay của hắn rất nhiều. Ngón trỏ đưa ra, vạch vạch vài nét lên trên lòng bàn tay hắn.

"Đau." Thiếu nữ viết xuống một chữ, sau đó ngước mắt lên lẳng lặng nhìn Giang Viễn Triều.

Bỗng nhiên Giang Viễn Triều cảm thấy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy.

Vừa nãy... hắn quả thật quá xúc động!

"Lê Chiêu, bây giờ cô nương không thể nói được à?"

Kiều Chiêu chớp chớp mắt.

Không thế thì thế nào, chẳng lẽ nàng rảnh quá không biết làm gì nên đứng đưa mắt nhìn hắn liên tục à?

Giang Viễn Triều cảm thấy hơi áy náy, nhưng chuyện cái hà bao là chuyện hắn nhất định muốn biết, không thể chờ thêm. Cho dù hắn kiên nhẫn đến thế nào thì cũng không có cách nào kiềm chế sự vội vàng này.

"Cái hà bao này, là của muội à?"

Kiều Chiêu

gật đầu?

"Tại sao muội lại có cái hà bao như thế này? Sao lại thêu mắt con vịt màu xanh lá cây?" Giang Viễn Triều nhắm mắt lại rồi ngay lập tức mở ra, nhìn thẳng vào Kiều Chiêu: "Ta từng thấy một cái hà bao như vậy rồi, đừng có nói với ta chỉ là trùng hợp."

Hắn tiến thêm một bước, ngón tay nâng cằm tiểu cô nương lên, nhàn nhạt nói: "Đã là một Cẩm Y Vệ thì sẽ không tin sự trùng hợp như vậy. Lê cô nương, muội là người thông minh, đừng có khıêυ khí©h sự kiên nhẫn của ta có được không?"

Hắn cúi đầu, thì thầm vào tai Kiều Chiêu: "Đừng quên, cha mẹ người thân của muội vẫn đang ngồi ở phòng bên uống trà đấy."

Ánh mắt Kiều Chiêu đột ngột căng thẳng.

Đúng là Cẩm Y Vệ toàn một đám máu lạnh vô tình khốn nạn!

Mấy lần trước gặp mặt, người này ít nhất vẫn cố duy trì phong độ, chó đội lốt người, cứ có chuyện gì liên quan đến bản thân là lộ nguyên hình ngay.

Nhưng mà, chỉ là một cái hà bao thôi mà, hắn cứ cắn mãi không nhả làm gì cơ chứ?

Lần đầu tiên Kiều Chiêu hoàn toàn không hiểu gì hết.

Nếu đổi thành Trì Xán tính tình ẩm ương khó đoán, nàng cũng không thấy gì kỳ lạ, nhưng Giang Viễn Triều luôn cho nàng cảm giác là một người rất giỏi đối nhân xử thế, người có thể ngồi lên chức Chỉ Huy Thiêm Sứ Cẩm Y Vệ, làm sao mà lại thất thố thế này được? Ngay trước mắt mọi người mà lại kéo nàng vào trong phòng thế này, người này điên rồi à?

"Muội và Kiều gia ở Gia Phong, rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?"

Cả người Kiều Chiêu run lên.

Giang Viễn Triều nhìn thẳng vào mắt Kiều Chiêu, hỏi lại: "Hoặc phải hỏi, muội và Đại cô nương Kiều gia, có quan hệ như thế nào."

Lúc này thì Kiều Chiêu lại bình tĩnh hơn, muốn cười mà lại không làm được, đành đưa ngón tay ra vạch vạch vài nét lên lòng bàn tay Giang Viễn Triều: "Kiều cô nương và huynh thì có quan hệ gì?"

Giang Viễn Triều bị hỏi đơ người.

Kiều cô nương và hắn thì có quan hệ như thế nào? Tất nhiên là không có quan hệ gì rồi.

Quan hệ duy nhất, cũng chỉ là hắn âm thầm, đơn phương, phải lòng Kiều cô nương, mà Kiều cô nương thì không thể nào biết được nữa, mà hắn cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội được thổ lộ thành lời.

Đôi mắt của thiếu nữ đen láy như mực, trong vắt sáng sủa, cho dù ở tình cảnh như vậy nhưng cũng không hề kinh hoàng, chỉ yên lặng dửng dưng.

Ánh mắt như vậy, khiến cho hắn thất thần theo bản năng, lại không ngăn được mà nhớ đến người kia.

Giang Viễn Triều không biết xúc động ấy là từ đâu đến, nhưng trước đôi mắt như vậy, hắn từ từ nói: "Ta thích nàng ấy."

Phải, đơn giản như vậy. Bởi vì thích nàng, chưa bao giờ có được đã vụt mất mãi mãi, nên mới luôn luôn tìm kiếm những dấu vết còn sót lại trên đời của cô nương đã làm hắn phải lòng kia.

Kể cả, một cái hà bao như vậy.

Nghe được câu trả lời này, trong nháy mắt, Kiều Chiêu như đi trong mơ.

Giang Viễn Triều thích... Kiều cô nương? Kiều cô nương tức là nàng, tức là, Giang Viễn Triều thích nàng –

Giang Viễn Triều thích ... Kiều Chiêu sao?

"Tại sao lại nhìn ta như vậy?" Ánh mắt kỳ lạ của thiếu nữ khiến Giang Viễn Triều cảm thấy hơi chật vật, nhưng lý trí đi đâu mất đã tìm đường quay về.

Chắc chắn là hắn đã điên rồi, nên mới nói chuyện này với một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi.

"Lê cô nương, bây giờ muội nên trả lời ta." Giang Viễn Triều xòe lòng bàn tay ra, ra hiệu cho Kiều Chiêu tiếp tục viết.

Kiều Chiêu giơ tay lên, ngón tay non nớt còn chưa chạm vào tay đối phương, tự dưng không có cách nào viết tiếp.

Chuyện này đúng là kỳ lạ quá, nàng phải từ từ đã.

Nàng quay lên tường viết viết mấy chữ: "Nói ra rất dài dòng." Rồi sau đó chỉ ngón tay vào miệng mình.

Giang Viễn Triều yên lặng hồi lâu, rồi mới gật đầu: "Được rồi, chờ khi nào muội khỏe hẳn, ta sẽ đến tìm muội."

Kiều Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, một trận gõ cửa dồn dập vang lên.

Chương 184: Người sống trên đời, chỉ sống trọn một hơi