Sau khi xem xét kĩ danh thϊếp của phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa, Đào Sinh được một nha hoàn mặc y phục hồng phấn dẫn đến nội viện.
"Tỷ tỷ, phủ công chúa lớn lắm phải không?" Nha hoàn dẫn đường tò mò hỏi.
Thấy Đào Sinh vẫn cắm cổ đi về phía trước, tiểu nha hoàn không nhịn được gọi thêm một tiếng: "Tỷ tỷ?"
Đào Sinh giật mình hiểu ra: "Tiểu muội muội gọi ta à?"
Nha hoàn y phục hồng phấn bật cười: "Không gọi tỷ tỷ thì chẳng lẽ gọi người khác?"
Đào Sinh cười lúng túng.
Làm sao hắn phản ứng được người khác gọi "Tỷ tỷ" là đang gọi hắn cơ chứ!
Chậc chậc, rõ ràng là một tiểu nha hoàn xinh xắn đáng yêu, nếu mà gọi một tiếng "Ca ca" có phải dễ nghe không, gọi là "Tỷ tỷ" làm trái tim này đau quá. "Tất nhiên là phủ công chúa rất to rồi. Ừm, vườn hoa của phủ công chúa chắc cũng to bằng cả Lê phủ đấy."
"Thật ư?" Nha hoàn y phục hồng phấn mặt đầy mơ mộng, sau đó lại thở dài: "Tiếc là ta không phải nha hoàn thϊếp thân của Tam cô nương, nếu không Tam cô nương thân thiết với cô nương các tỷ như vậy, có khi ta cũng có cơ hội đến xem ấy chứ."
"Chắc chắn là có cơ hội, chắc chắn là có cơ hội." Đào Sinh căng thẳng đến nói năng ngắc ngứ.
Nha hoàn y phục hồng phấn cảm thấy vị nha hoàn từ phủ Công chúa này rất thú vị, che miệng cười khúc khích, quay lại cao giọng gọi: "A Châu tỷ tỷ, có khách tới này, là tỷ tỷ từ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa, thay cô nương nhà tỷ ấy đến gặp Tam cô nương."
Bên cửa có một nha hoàn quần áo xanh xanh xinh đẹp vô cùng đang đứng, chính là A Châu. A Châu cười dịu dàng với Đào Sinh: "Tỷ tỷ, mời đi cùng ta vào trong."
Đào Sinh ngẩn người.
Thật là dịu dàng. Tuyệt hơn nhiều đám quỷ dạ xoa trong phủ Công chúa!
"Tỷ tỷ chờ chút, ta phải đi bẩm báo một tiếng." A Châu hơi dừng lại ở cửa.
Đào Sinh suýt thì va phải nàng, vội vàng dừng chân, cười toe toét: "Được."
A Châu hơi cảm thấy nha hoàn này có gì kỳ quái, nhưng cũng không rõ nguyên do, nhìn Đào Sinh thêm vài lần.
Đào Sinh mới đột ngột tỉnh ra, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ra vẻ đoan trang thanh tú mẫu mực.
A Châu mới hết nghi, cười với Đào Sinh rồi đi vào trong.
Đào Sinh lặng lẽ lau mồ hôi.
Dọa chết hắn mất!
"Cô nương, có một nha hoàn từ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa, nói là thay cô nương nhà nàng đến thăm người."
"Cô nương phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa?" Kiều Chiêu nén lại nghi ngờ: "Cho nàng ta vào." A Châu đưa Đào Sinh vào phòng ngoài: "Tỷ tỷ chờ chút, cô nương của chúng ta sẽ ra ngay đây."
"Được." Đào Sinh gật đầu lia lịa, vừa căng thẳng vừa tò mò.
Ôi chao, không biết vị cô nương mà công tử tâm tâm niệm niệm trong lòng trông thế nào nhỉ? Chắc chắn vị cô nương ấy là người trong lòng của công tử chứ? Chắc chắn chứ?"
Một lát sau, bức rèm cửa xôn xao, một vị thiếu nữ áo tơ trắng đi ra.
Đào Sinh nhìn đến ngây người.
Tất nhiên không phải là đẹp đến ngây người, mà là sợ đến ngây người.
Sở thích của công tử thật là... đặc biệt!
Kiều Chiêu ngồi xuống, nhã nhặn nói: "A Châu, xếp một cái ghế con ra đây."
Ừm, giọng nói lại rất nhẹ nhàng dễ nghe, quả nhiên là hầu tốt chủ cũng tuyệt vời, tiếc là gương mặt kia thật đáng sợ.
Đào Sinh rũ mắt, thầm thở dài.
"Mời tỷ tỷ ngồi." A Châu đặt một chiếc ghế con cạnh Đào Sinh.
"Cảm ơn." Đào Sinh ngồi xuống.
Kiều Chiêu lướt qua tư thế ngồi của Đào Sinh, dửng dưng, nhẹ nhàng hỏi: "Em đến từ phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa?"
"Dạ." Đào Sinh ngồi thẳng lại.
"Ồ, thật là xin lỗi, ta lại không nhớ rõ lắm là vị cô nương nào."
Biết đến thời khắc quan trọng kiểm tra thân phận, Đào Sinh căng thẳng, nhớ kỹ từng lời Trì Xán dặn, giải thích: "Phủ Công chúa của tiểu tỳ chỉ có một vị cô nương thôi, chính là thứ muội của Trì công tử, ngày hôm qua cũng đến buổi tụ họp của các cô nương. Nhưng cô nương chúng tiểu tỳ trước giờ vẫn khiêm tốn, chắc Tam cô nương không chú ý đến."
Công tử nói là, mặc dù Đại cô nương không phải thành viên Phức Sơn xã, càng không thể tham gia tụ họp gì, nhưng đây cũng là lần đầu Lê Tam cô nương tham gia, chắc chắn không phát hiện ra đâu.
"Thế à –" Kiều Chiêu nhìn chằm chằm Đào Sinh, nghĩ đến vị cô nương trong phủ Trường Dung Trưởng Công Chúa là ai.
Sau khi phụ thân Trì Xán qua đời thì ngoại thất ông nuôi bên ngoài dắt theo hai người con tìm đến tận cửa, mẹ con ba người được Trường Dung Trưởng Công Chúa thu nhận, thứ muội của Trì Xán chắc là cô nương kia.
Đào Sinh ngồi trên chiếc ghế con, rõ ràng ánh mắt của người thiếu nữ kia dịu dàng như nước, nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy căng thẳng như bị kim châm vào mông, không khỏi đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Không biết có thể dựa vào mấy lời của công tử để lừa được không. Nhỡ mà bị lộ thì hắn cũng đã anh dũng bỏ mình tại đây rồi.
Nhưng hắn là một đại nam nhân cơ mà! Nếu mà anh dũng bỏ mình chỗ khác thì cũng coi như là tận trung với chủ, chứ anh dũng bỏ mình trong khuê phòng cô nương nhà ngươi ta, lại còn đang giả gái, đây đúng là tiếng xấu lưu truyền vạn năm rồi.
Không được, không được! Hắn muốn tốc chiến tốc thắng!
Đào Sinh tươi cười dâng hộp quà lên: "Đây là Vân Sương cao cô nương của chúng tỳ gửi Tam cô nương, rất có công hiệu với vết sẹo, mong Tam cô nương không chê."
Kiều Chiêu nhìn A Châu.
A Châu nhận quà rồi đưa lại cho Kiều Chiêu.
"Để Trì cô nương phải bận tâm rồi." Kiều Chiêu mở hộp quà ra, nhìn qua hai hộp Vân Sương cao bên trong, ánh mắt lóe lên, rồi nhìn Đào Sinh thêm một cái.
Đào Sinh bị nhìn thì sợ hết hồn hết vía.
Tình huống gì vậy, bên trong để mỗi hai hộp Vân Sương cao thôi mà, sao ánh mắt vị Tam cô nương này lại kỳ quái đến thế chứ?
"Tam cô nương, tiểu nhân –" Đào Sinh vội vã cắn đầu lưỡi mình một cái, rồi sửa lời: "Cô nương chúng tỳ rất lo cho ngài, vẫn chờ tiểu tỳ về báo tin, tiểu tỳ xin cáo từ."
Đáp lại lời hắn là một sự im lặng nặng nề.
Đào Sinh thu hết can đảm nhìn Kiều Chiêu, thấy vẻ mặt thiếu nữ lạnh lẽo, ánh mắt vốn dịu dàng như nước mùa thu giống như đột ngột gặp trận cuồng phong, dấy lên một cơn sóng gió kinh hoàng, cuối cùng lại đọng hết lại đáy mắt, bình tĩnh trở lại.
Đào Sinh như nhũn hết cả chân, mồ hôi túa sạch ra ngoài, nhắm mắt nói vội: "Tam cô nương, tiểu tỳ xin cáo từ."
"Chờ đã." Thiếu nữ bình tĩnh nói.
Đào Sinh bị dọa suýt thì quỳ rạp xuống đất, cố gắng chống đỡ cười nói: "Tam cô nương còn gì muốn phân phó ạ?"
"Em chờ chút, ta còn một phong thư cảm ơn, phiền em đưa cho cô nương nhà em."
Không biết có phải là chột dạ hay không, nhưng cứ thấy hai chữ "cô nương" được Tam cô nương nhấn mạnh vô cùng.
Không thể nào, không thể nào, hắn không lộ chút sơ hở nào, Lê Tam cô nương cũng không phải tu luyện thành tinh, sao mà phát hiện ra được.
Quá trình chờ đợi của Đào Sinh đúng là một ngày dài bằng một năm, đến tận khi nhận được bức thư từ tay A Châu, đến tận khi đi theo A Châu ra ngoài, Đào Sinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau này có đánh chết hắn cũng không giả gái nữa đâu! Đúng là dọa chết người!
Hai người gặp Băng Lục.
"Lại có người đến thăm cô nương à?" Băng Lục vừa luyện võ mặt mũi đò bừng, liếc qua Đào Sinh.
"Ừ, ta tiễn người ta về."
"Vậy ta vào trước đây, hôm nay mệt chết đi được."
Tên khốn Thần Quang thật đáng ghét, nghiêm khắc chết đi được!
Tây phủ Lê gia nhỏ bé, từ khi được Thiệu Minh Uyên phân phó, ngày ngày Thần Quang đều dạy Băng Lục luyện võ ở bãi đất trống cạnh cửa chính.
A Châu dẫn Đào Sinh đi qua đó, Thần Quang đang chuẩn bị về phòng liếc qua một cái, biến sắc.