Duệ Vương vừa mở miệng, đầu Lý thần y như muốn nổ tung.
Minh Khang Đế là kẻ cuồng tín sùng đạo, cả ngày tìm cách trường sinh bất lão vĩnh viễn hưởng thụ giang sơn. Vậy nên trong cung đặc biệt bồi dưỡng một đám thiên sư chuyên luyện trường thọ đan. Dưới góc độ của một thầy thuốc, lão chỉ có thể cười khẩy. Mấy cái đan dược này uống vào đừng nói là trường thọ, chỉ cần không chết là đã may lắm rồi.
Do vậy, thân thể Minh Khang Đế không tốt, sinh ra hoàng tử thân thể cũng không tốt theo. Mười hoàng tử sinh ra cuối cùng cũng chỉ có hai người trưởng thành, là Duệ Vương và Mộc Vương.
Minh Khang Đế chưa lập thái tử, Duệ Vương và Mộc Vương tuổi tác xấp xỉ nhau, đương nhiên là âm thầm ganh đua. Duệ Vương lớn hơn, theo lý thuyết có ưu thế hơn. Tiếc là thân thể hắn gầy yếu, con nối dõi cũng hiếm muộn như Minh Khang Đế, cho tới giờ đã ba mươi tuổi, một mụn con cũng chẳng có. Mọi người ai lại không rõ, Minh Khang Đế chắc chắn sẽ không lập một hoàng tử không có con nối dõi thành Thái tử.
Mặt Lý thần y đen như đáy nồi.
Cái này đâu chỉ là cuốn vào cuộc tranh vị của hoàng tử, lão nhảy ngay vào tâm bão luôn !
Lý thần y xoay người toan bỏ đi.
"Thần y dừng bước!" Duệ Vương cúi đầu thật sâu. "Xin ngài xem xét Tiểu Vương thành tâm, thỉnh ngài thay Tiểu Vương nhìn qua một chút."
Thấy Lý thần y không nói năng gì, Duệ Vương nói tiếp: "Hơn nữa, ban đầu thần y âm thầm hồi kinh, nhưng chỉ e là giờ phút này những người có lòng riêng cũng biết ngài đã vào phủ đệ của Tiểu Vương. Thần y mà rời đi như vậy, an toàn ---"
Lý thần y dừng bước, nghĩ một hồi rồi xoay lại, tức giận nói: "Thế lão phu sẽ ở đâu?"
Duệ Vương mừng rỡ, tự mình đến đỡ Lý thần y: "Thần y thích chỗ nào để Tiểu Vương lập tức sai người thu thập chỗ ấy!" Lý thần y thở dài.
Rơi vào bẫy rồi, giờ muốn đi ra chỉ sợ cũng khó.
Dân chúng giờ đều tập trung ở cổng thành để đón mừng Bắc chinh Tướng quân chiến thắng trở về. Đường phố trái lại hiu quạnh lạnh lẽo. Nha môn Cẩm Y Vệ tọa lạc gần Hoàng thành vắng như chùa bà đanh.
Giang Viễn Triều đứng trước cửa nha môn, sửa sang lại huyền y một chút rồi tiến vào.
"Đứng lại, đây là Cẩm Y Vệ, cấm địa quan trọng ai cho người ngoài đi loạn vào !" Cẩm Y Vệ gác cửa ngăn hắn lại.
Thuộc hạ đứng phía sau hắn lập tức bước lên, quát: "Ranh con ăn gan hùm mật gấu hay sao mà đến cả Thập Tam gia cũng không nhìn ra!"
"Thập Tam gia nào cơ?"
Vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi đứng bên nói thầm vào tai, khiến tay Cẩm Y Vệ gác cổng nhảy dựng lên: "Ôi chao, Thập Tam gia đã trở lại, mời ngài tiến vào ạ!" Giang Viễn Triều khóe miệng nhếch nhếch nhưng đáy mắt lạnh như băng, vừa đi nhanh qua cửa vừa hỏi: "Đại Đô Đốc có ở trong không?"
Vị Cẩm Y Vệ nhận ra Giang Viễn Triều khom khom thắt lưng: "Lão nhân gia hôm nay không có ở đây ạ. Ngài ấy chỉ ghé qua một lát rồi hồi phủ rồi ạ."
Hồi phủ? Giang Viễn Triều nghĩ ngợi một chút, hỏi: "Hôm nay là sinh nhật Giang đại cô nương?
Cẩm Y Vệ gật đầu lia lịa: "Trí nhớ của Thập Tam gia thật tốt, Đại Đô Đốc hồi phủ đúng là vì sinh nhật của Giang đại cô nương."
Giang đại cô nương Giang Thi Nhiễm là con gái duy nhất của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường. Trên dưới Cẩm Y Vệ không ai không biết Giang đại cô nương là hòn ngọc quý trên tay Giang Đường.
Giang Viễn Triều dừng bước, vuốt nhẹ cằm: "Các ngươi xem xét trước đi, ta đi đến Giang phủ bái kiến nghĩa phụ."
Chờ hắn đem thuộc hạ đi hẳn, vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi còn ngoái cổ nhìn theo, Cẩm Y Vệ còn lại vỗ hắn: "Còn nhìn cái gì nữa?"
Vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi kia mới gia nhập không lâu, cảm thán: "Thì ra đó là Thập Tam gia trong Thập Tam Thái Bảo ư? Thật trẻ quá!"
"Về sau có mắt hơn chút đi, Đại Đô Đốc coi trọng Thập Tam gia nhất đấy!"
Thế nhưng vị Cẩm Y Vệ trẻ tuổi lại nghĩ thầm trong bụng: nếu Đại Đô Đốc coi trọng Thập Tam gia thì sao lại phái hắn đi ra ngoài nhiều năm như vậy? Chậc, tâm tư mấy vị đại nhân thật khó dò.
Giang Đường nhận ân sủng của hoàng đế, phủ đệ an vị cách Hoàng thành không xa. Giang Viễn Triều phân phó thủ hạ đi đến Trân Bảo Các mua một bộ con rối mang về tới cửa.
"Thập Tam gia đã trở lại! Ngài chờ một chút tiểu nhân vào bẩm báo."
Nhìn người sai vặt chạy đi báo tin, Giang Viễn Triều nhếch miệng. Hồi trước khi hắn còn ở kinh thành, đến Giang phủ chưa bao giờ cần người chạy vào bẩm báo.
Không lâu sau người sai vặt chạy vội ra, nói: "Thập Tam gia, lão gia mời ngài vào!"
Giang Viễn Triều gật đầu đi vào. Nhác thấy Giang Đường đứng ở bậc thang chờ, hắn rảo bước đi tới gần, quỳ xuống : "Thập Tam bất hiếu đã trở lại, cấp nghĩa phụ dập đầu."
Nếu không phải nhờ người đàn ông trước mắt, kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ như hắn dẫu có sống đến bây giờ chỉ sợ còn không bằng con kiến. Hắn thật lòng kính yêu nghĩa phụ của hắn.
Nam tử đứng ở bậc thang tầm năm mươi tuổi, bởi vì mập nên bụng hơi phệ ra, đi qua nâng Giang Viễn Triều đứng dậy, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười: "Trở lại là tốt rồi."
Hai người cùng nhau đi vào. Một vị cô nương mặc váy hồng chạy vội ra từ trong phòng, trên mặt tràn ngập ý cười nhìn về Giang Viễn Triều : "Thập Tam ca, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi!"
Giang Viễn Triều nghiêng người, không dấu vết tránh cho hai người tiếp xúc thân thể, giơ chiếc hộp tinh xảo lên trước mặt nàng: "Vừa kịp sinh nhật Nhiễm Nhiễm."
Giang Thi Nhiễm hoan hô một tiếng, nhận lấy lễ vật, mở ra trước mặt hai người. Thấy bên trong là một bộ rối tinh xảo, trong lòng dù vui mừng nhưng cũng không nhịn được hờn giận nói: "Thập Tam ca, ta đã mười sáu tuổi rồi, không còn là tiểu cô nương nữa, sao huynh vẫn cứ tặng ta cái này?"
Giang Viễn Triều mỉm cười: "Trong lòng Thập Tam ca Nhiễm Nhiễm vẫn luôn là tiểu cô nương."
Nói tới đây, không hiểu vì sao trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Rõ ràng kia mới là một tiểu cô nương, thế nhưng hắn lại luôn quên mất điều ấy. Có lẽ là do hiếm có tiểu cô nương nào lại ném quả lê gai vào Quan Quân Hầu.
Giang Viễn Triều nói vậy làm Giang Thi Nhiễm không hài lòng. Nàng dậm chân một cái, lỗ mãng nói: "Ta không phải tiểu cô nương!"
Giang Đường vừa không biết làm thế nào vừa có chút xấu hổ, lắc đầu nói: "Thập Tam không cần so đo cùng nha đầu, nó vốn luôn thế này."
"Như thế cũng đâu có làm sao." Giang Viễn Triều thản nhiên cười, lời nói và việc làm của Giang Thi Nhiễm như giọt nước rơi vào đại dương, chẳng để lại chút dấu tích gì trong hắn.
Giang Đường hơi thất vọng, lại phân phó: "Đi theo ta đến thư phòng."
Hai người một trước một sau bước vào thư phòng. Giang Đường thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi: "Thập Tam, con vẫn ở Gia Phong, tại sao lại để Kiều gia cháy ngay dưới mũi mình như thế? Đám cháy kia cuối cùng là do ngẫu nhiên hay có ai động tay?»
«Là do Thập Tam làm không tốt, thỉnh nghĩa phụ trách phạt!»
Giang Đường khoát tay, không kiên nhẫn nói: "Đừng nói mấy thứ vô nghĩa nữa, tập trung vào chính sự đi!"
Thái độ không chút khách khí của Giang Đường lại làm cho Giang Viễn Triều lặng lẽ thở phào.
Xem ra hắn rời đi vài năm, xa mặt cách lòng là khó tránh khỏi, nhưng nghĩa phụ vẫn đối với hắn như trước.
"Nghĩa phụ, Thập Tam cho rằng hỏa hoạn của Kiều gia là do có người động tay chân."
"Nói rõ xem nào?"
"Hoả hoạn ở Kiều gia quá mức đột ngột, Cẩm Y Vệ theo dõi bao lâu cũng không hề phát hiện ra kẻ khả nghi nào. Có điều vị Kiều công tử còn sống kia lại có hành tung cổ quái. Hắn không ở lại giữ đạo hiếu, cũng không dưỡng thương; mà lại đem ấu muội đi bái phỏng mấy nhà thế gia sau khi rời khỏi Gia Phong. Thập Tam cho rằng nhất định hắn biết gì đó."