Thiều Quang Mạn

Chương 23: Đông phủ Tây phủ



Chương 23 : Đông phủ Tây phủ

Edit & Beta : Ha Ni Kên

"Không có, con mệt rồi, về phòng đây." Trì Xán thẫn thờ.

"Đứng lại!" Trường Dung Trưởng Công Chúa đẩy mỹ nam đang đấm chân cho bà, làn váy dài đỏ thẫm quét trên đất, đi đến trước mặt Trì Xán.

"Nói đi, ai là người vẽ lại bức tranh của Kiều tiên sinh? Đừng tưởng chỉ trông giống bức tranh của Kiều tiên sinh là ta không phát hiện ra."

Trì Xán nhìn Trường Dung Trưởng Công Chúa.

Mẫu thân của chàng, kể từ sau khi phụ thân qua đời, hầu như không còn dùng ánh mắt yêu thương âu yếm mà chỉ dùng cái nhìn đầy soi mói hướng về phía chàng.

Trì Xán đột nhiên có chút nản lòng, đôi mắt tinh xảo cong lên, mỉm cười: "Nếu mẫu thân đã phát hiện ra thì đứa con này cũng không cố tình giấu diếm nữa. Bức tranh người cất đúng là đã bị con phá nên con đã làm lại một bức khác. Đúng, đấy quả thật không phải tranh do Kiều tiên sinh vẽ, chỉ là con tìm bừa một bức giả để thay thế thôi."
Trên mặt chàng tỏ vẻ cười cợt không quan tâm, nhấc chân đi vài bước lại dừng lại, quay đầu: "Hóa ra mẫu thân lại không hiểu được. Rõ ràng có thể nhìn thấy rành rọt cái này cái nọ, những thứ quan trọng phía xa lại không thấu hết."

Đến tận khi bóng dáng Trì Xán bị cây bạch ngọc lan che khuất, Trường Dung Trưởng Công Chúa mới dừng mắt, quay về thư phòng.

Mọi người trong phủ Công Chúa đều biết, thư phòng của Trưởng Công Chúa ngoại trừ công tử ra thì không ai được phép tiến vào. Đông Du cô cô vỗ tay: "Nhóm lang quân có thể đi được rồi."

Nhóm mỹ nam người đứng kẻ quỳ trong hoa viên đồng loạt đứng lên, quy củ đi theo Đông Du cô cô.

Hoa viên lớn đến như vậy, trong giây lát vắng lặng không chút hơi người.

Kiều Chiêu tiến vào Thanh Tùng đường của Lê phủ. Đặng lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư, trầm mặt quát: "Nghiệp chướng, còn không quỳ xuống cho ta!"
Kiều Chiêu chưa kịp phản ứng, Hà thị đã ôm lấy nàng, khóc lóc nói với Đặng lão phu nhân: "Lão phu nhân, Chiêu Chiêu lạc đường đã nhiều ngày như vậy, không biết đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ. Ngày xuân sàn lạnh như vậy làm sao quỳ --"

Đặng lão phu nhân đau cả đầu, đối với đứa con dâu ngu dốt này, rốt cục nhịn không được cả giận nói: "Tam nha đầu kia tính tình như vậy không phải do ngươi nuôi ra sao, bây giờ còn có mặt mũi đứng trước mặt ta khóc lóc! Tam nha đầu --"

Lão thái thái chưa dứt lời, Kiều Chiêu đã đẩy Hà thị ra rồi quỳ xuống.

Nàng quỳ gối mà thẳng tắp, rõ ràng là quỳ lại không có chút hèn mọn nào, chỉ nâng nhẹ mặt mỉm cười: "Tổ mẫu giáo huấn đều đúng. Tất cả là do tôn nữ tùy hứng, mới rước họa về cho nhà. Mất ngày hôm nay lưu lạc bên ngoài, tôn nữ cứ ngỡ sẽ không còn được gặp lại người và mẫu thân. Tổ mẫu luôn yêu thương con cháu, làm người thương tâm như vậy là do tôn nữ bất hiếu...»
Đặng lão phu nhân kinh ngạc nhíu mày, nhìn cháu gái đang quỳ trên mặt đấy, chợt thấy không bực tức đến như vậy.

Bà trầm mặt một lát rồi nói: «Tam nha đầu lần này kinh qua đại nạn, thế mà lại khác xưa nhiều. Hà thị, ngươi đừng để đến cả đứa nhỏ cũng không bằng!»

"Là do nhi tức đau lòng Chiêu Chiêu." Hà thị ngượng ngùng nói, lòng tràn đầy vui mừng nhìn thoáng qua Kiều Chiêu đang quỳ trên mặt đất, lại bắt đầu đau lòng nàng phải quỳ gối trên sàn nhà lạnh lẽo.

"Nói một chút xem, hôm nay thân phận vị lão giả đưa ngươi về tận cửa kia là như thế nào?"

Hà thị không khỏi nhìn về phía Đặng lão phu nhân.

Bà cứ nghĩ lão phu nhân muốn hỏi Chiêu Chiêu vì sao mất tích, mấy ngày nay ra sao, không nghĩ lão phu nhân lại hỏi chuyện này đầu tiên.

Kiều Chiêu gật gù trong lòng.

Lão phu nhân là người rành rọt, nàng mất tích thế nào, gặp những ai là những chuyện

đã xảy ra rồi, mà thân phận người đưa nàng trở về mới có ảnh hưởng đến tình cảnh nàng sau này.

Kiều Chiêu ngắn gọn trả lời: "Vị kia là Trân Hạc tiên sinh, họ Lý. Là thần y mà đương kim Hoàng Thượng đích thân ngự phong từ nhiều năm trước."

"Cái gì? Chính là cái vị gặp quan cũng không phải quỳ, là cái vị thần y tái thế do chính miệng Hoàng Thượng khen ngợi sao?"

Cái tên Trân Hạc tiên sinh không có ấn tượng gì trong đầu bà, nhưng nhắc đến Lý thần y thì lại như sấm đánh bên tai.

Có thể nói, trong kinh thành không có ai là không biết truyền thuyết về Lý thần y, thần tiên chỉ dùng một chiếc ngân châm lại có thể kéo Thái Hậu về từ quỷ môn quan!

"Người đấy thực sự là Lý thần y?" Đặng lão phu nhân khó giữ được bình tĩnh, nhịn không được hỏi lại lần nữa.

Kiều Chiêu bình tĩnh đáp: "Ngài ấy không cần phải lừa gạt tôn nữ."

"Không sai." Đặng lão phu nhân gật đầu, lúc này mới hỏi tỉ mỉ chuyện Kiều Chiêu bị bắt cóc.

Kiều Chiêu tất nhiên là không đề cập đến chuyện gặp qua ba người Trì Xán, chỉ kể về Lý thần y.

Nàng nói năng rõ ràng, tốc độ nhẹ nhàng chậm rãi, giọng nói như rót mật vào tai, uyển chuyển kể lại toàn bộ mấy chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa rồi, khiến mọi người trong phòng nghe đến quên cả trời đất.

Nàng nói xong, Đặng lão phu nhân im lặng một hồi lâu rồi mới phản ứng lại, nhấp một ngụm trà che đi sự sơ suất của mình.

Thế mà vừa rồi lại say mê như đang nghe kể chuyện, nhất định là do bà nhiều tuổi rồi.

"Khụ khụ." Đặng lão phu nhân ho khan hai tiếng.

Lúc này đại nha hoàn Thanh Quân đứng ở cửa mới tiến vào bẩm báo: "Lão phu nhân, người bên Đông phủ tới, thỉnh ngài cùng Tam cô nương qua."

Hà thị lập tức sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, một chữ cũng không nói nổi, khẩn khoản nhìn về phía Đặng lão phu nhân.

Gia tộc Lê thị thịnh vượng, có điều con cháu có chức vụ trong triều không nhiều, hiện giờ ở kinh thành chỉ còn có hai huynh đệ nhà này.

Nhà của Đại lão thái gia ở tại Đông phủ. Đại lão thái gia đã về hưu. Lão phu nhân họ Khương, là con cháu hoàng tộc, còn có phong hào Hương Quân. Con trưởng Lê Quang Nghiên hiện là Hình bộ Thị Lang.

Nhị lão thái gia còn trẻ tuổi đã qua đời, để lại Đặng lão phu nhân một tay nuôi hai người con khôn lớn. Hai người con này có tài đọc sách, đều đỗ tiến sĩ. Năm nọ, con cả là Lê Quang Văn đậu thám hoa liền đưa cả nhà vào kinh, nhờ Đại lão thái gia giúp đỡ mà thu xếp ở tại Tây phủ.

Bọn họ vốn là huynh đệ ruột từ cùng một gia tộc. Nhiều năm nay Tây phủ cũng được Đông phủ giúp đỡ, vậy nên lời nói của Khương thị đối với Tây phủ rất có trọng lượng.

Có điều, Khương thị lại rất coi trọng thanh danh quy củ.

Hà thị chỉ cần nghĩ, chân không nhịn được liền nhũn ra, nghĩ thầm, nếu mà lão thái bà Đông phủ kia định phạt nữ nhi bà, bà sẽ liều mạng bằng mọi giá!

Trước ánh mắt cầu xin của Hà thị, Đặng lão phu nhân bình tĩnh, nâng tay về phía đại nha hoàn Thanh Quân: "Đỡ ta đến Đông phủ."

Mắt thấy Đặng lão phu nhân đã vịn vào nha hoàn mà đi chậm rãi ra ngoài mà nữ nhi bảo bối vẫn còn quỳ trên mặt đất, Hà thị khẩn trương gọi: "Lão phu nhân --"

Đặng lão phu nhân quay đầu lại, bĩu môi, không thèm nhìn tới Kiều Chiêu đang quỳ trên mặt đất, thản nhiên : "Tam nha đầu gầy gò ốm yếu, bị ta phạt quỳ không phải đã ngất ra đấy rồi sao? Hà thị ngươi sao còn không mau đem nghiệp chướng này đi, để chỗ này trang trí cho đẹp mắt à?"

"Dạ?" Hà thị ngẩn người, sau mới kịp phản ứng lại, mừng rỡ: "Vâng vâng. Con dâu đem Chiêu Chiêu trở về phòng đây."

Đông phủ và Tây phủ cách nhau một con hẻm nhỏ, chẳng mấy chốc Đặng lão phu nhân đã đi đến nơi, rất nhanh liền được mời vào.

Khương lão phu nhân vừa thấy Đặng lão phu nhân tiến vào liền nhíu mày: "Tam nha đầu đâu? Đệ muội sao không dắt nó theo?"

Đặng lão phu nhân vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lại đầy căm hận: "Nghiệp chướng kia cũng giỏi lắm, ta vừa mới phạt nó quỳ một canh giờ, thế mà nó lại không chịu nổi rồi ngất đi. Ta cũng rất muốn đem nghiệp chướng kia đến thỉnh tội với Hương Quân, nhưng hiện tại lại chỉ có thể tự đến một mình. Ôi, Hương Quân xin đừng trách móc."

Chương 24 : Hiếm lúc hồ đồ