Thẩm thị càng được đà: "Ngươi nói đi, nói đi xem nào? Không nói được chứ gì? Ha ha, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu à? Mẫu tử liền tâm, Nhị Lang bị ngươi bế đi khám bệnh, hôm sau đưa về, ta cũng thừa biết, đấy không phải là Nhị lang của ta nữa rồi!"
Nói đến đây, Thẩm thị ngã lên ghế, khóc không thành tiếng.
Khi ấy bà vẫn còn đang ở cữ, Nhị Lang của bà vừa sinh được mấy ngày, bởi vì sức khỏe yếu nên không được nuôi cạnh bà.
Sao bọn họ lại nghĩ là, người là mẹ như bà lại không nhận ra con trai mình cơ chứ?
Cho dù trẻ sơ sinh trong mắt người ngoài đứa nào cũng giống nhau, cho dù bà mới chỉ kịp nhìn qua một lần, nhưng trong mắt bà, trong lòng bà, Nhị Lang là độc nhất vô nhị! Thẩm thị ôm ghế khóc lóc ỉ ôi.
Trong phòng chẳng có mấy người, chỉ còn tiếng Thẩm thị khóc vang vọng.
Một lúc sau, Thiệu Cảnh Uyên hỏi: "Phụ thân, lời mẫu thân nói là sự thật?"
Sắc mặt Tĩnh An Hầu rất xấu, không nói gì.
Thẩm thị ngẩng đầu cười nhạt: "Hầu gia không nói được gì phải không? Hôm nay đã nói đến mức này rồi thì ta muốn hỏi Hầu gia một chút, rốt cuộc ngươi đưa Nhị Lang của ta đi đâu rồi?"
"Nhị Lang—" Tĩnh An Hầu nặng nhọc nói, phát hiện ra câu kế tiếp khó thể nói nổi.
"Ngươi nói đi, ngươi nói đi xem nào. Có phải là ngươi đã gϊếŧ chết Nhị Lang của ta để cho thứ con hoang kia chiếm chỗ đúng không?"
"Thẩm thị, ngay trước mặt bọn trẻ ngươi nói nhăng cái cuội gì thế?" Tĩnh An Hầu không thể tưởng tượng nổi nhìn Thẩm thị.
Chẳng lẽ mấy năm nay bà ấy vẫn nghĩ như vậy ư? Bọn họ là phu thê kết tóc, thời còn trẻ dù thời gian bên nhau không nhiều nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì phải xấu hổ giấu giếm, sao bà ấy lại có thể nghĩ ông có thể làm cái chuyện gϊếŧ chết con đẻ của mình như thế được?
"Ta nói bậy à? Vậy ngươi nói đi, Nhị Lang đâu rồi? Nhị Lang của ta đâu rồi?"
"Nhị Lang chết rồi!" Cuối cùng Tĩnh An Hầu cũng nói ra.
"Thẩm thị, chính ngươi còn không rõ à? Nhị Lang sinh ra thân thể yếu ớt, thái y đã nói không sống được bao lâu, Nhị Lang đã chết vì bệnh rồi!"
"Ta không tin ta không tin, chính ngươi là kẻ đã hại Nhị Lang vì cái thằng tạp chủng đấy!" Thẩm thị hô khàn cả giọng.
Tĩnh An Hầu chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, giơ tay đỡ trán: "Phu nhân, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, ngươi nhất định phải đổ cái tội danh gϊếŧ chết con trai ruột thịt lên đầu ta thì mới an tâm à? Nếu đã vậy thì tùy ngươi." Cơ thể mắc bệnh nhiều năm, đã khiến cho Tĩnh An Hầu từng nắm binh quyền gầy yếu như đám văn sĩ đọc sách, sắc mặt tái nhợt xanh xao, giờ còn thêm thần sắc buồn tẻ, khiến lòng người phát hoảng.
Thẩm thị mềm lòng đi vài phần, đổi giọng: "Nhị Lang thật sự đã chết vì bệnh rồi ư?"
Biết bao nhiêu buổi tối bà trằn trọc trở mình, đêm không chợp mắt, nghĩ đến việc đứa bé bà mang nặng đẻ đau mười tháng có lẽ đã chết, để cho một thứ con hoang chiếm thân phận thằng bé, hưởng thụ những đãi ngộ dành cho thằng bé, hận đến nhỏ máu trong lòng.
Nhưng đằng sau những oán hận ấy, sâu trong đáy lòng bà vẫn còn hy vọng xa vời.
Biết đâu, Nhị Lang của bà chưa chết thì sao?
Chẳng qua thằng bé bị người phụ thân nhẫn tâm đưa đi mất.
Tĩnh An Hầu chầm chậm gật đầu: "Ừ, Nhị Lang của chúng ta chết rồi, Thẩm thị, ngươi là mẫu thân của Nhị Lang, ta là phụ thân của Nhị Lang, chẳng lẽ ta lại không mong Nhị Lang còn sống ư?"
"Hu hu hu –" Thẩm thị ôm mặt khóc lóc.
Thiệu Cảnh Uyên và Thiệu Tích Uyên đến thở mạnh cũng không dám.
Thiệu Tích Uyên còn đỡ, Thiệu Cảnh Uyên thì thảm rồi.
Cái mặt sưng vù của hắn vẫn còn đang chờ đại phu đến bôi thuốc đây, bây giờ thì biết chờ đến lúc nào chứ?
Ba cha con lặng yên không nói gì.
Thẩm thị khóc đủ rồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tĩnh An Hầu: "Thế Thiệu Minh Uyên thì sao? Lời này đã nghẹn trong lòng ta hai mươi mốt năm nay, hôm nay Hầu gia có thể nói cho ta biết rốt cuộc thắng khốn đấy là từ đâu ra không?"
Thiệu Cảnh Uyên và Thiệu Tích Uyên cùng nhìn Tĩnh An Hầu.
Đúng vậy, nếu Nhị đệ/Nhị ca của bọn họ đã chết, vậy Nhị đệ/Nhị ca bây giờ là ai?
Tĩnh An Hầu không nói gì.
"Hầu gia nói đi!"
Tĩnh An Hầu mấp máy môi, cũng chẳng nói gì
Thẩm thị hết mực truy hỏi, Tĩnh An Hầu hết mực kín bưng.
"Ta biết rồi, có phải đó là thứ tạp chủng do ngoại thất ngươi nuôi bên ngoài đẻ ra có phải không?"
Tĩnh An Hầu ngẩn người.
"Ngươi nói đi, nói đi!" Thẩm thị tức giận, đứng thẳng người: "Nói đến mức này rồi, Hầu gia cũng không cần dốt gạt ta nữa. Nếu hôm nay ngươi không nói cho ra nhẽ thì ta sẽ đập đầu chết tại chỗ luôn! Ngươi nói cho ta xem, rốt cuộc nó con phải do hồ ly tinh ngươi tằng tịu bên ngoài đẻ ra không?"
"Phải!" Tĩnh An Hầu nhắm mắt rồi trầm giọng nói.
Thẩm thị ngẩn người, sau đó ho khan kịch liệt.
"Mẫu thân –" Thiệu Tích Uyên bị dọa sợ, chạy đến đỡ Thẩm thị.
Thẩm thị vừa ho vừa khóc: "Ta biết ngay mà, ta biết ngay mà! Ngươi cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa! Còn cái đồ
tạp chủng con hoang kia, tốt nhất là chết quách đi cho ta đỡ tức!"
"Ngươi im miệng đi!" Tĩnh An Hầu lạnh giọng quát.
Thẩm thị hai mắt trợn ngược: "Đến lúc này ngươi vẫn còn dám mạnh miệng à?"
"Sao ta lại không thể mạnh miệng? Nhiều năm như vậy trong Hầu phủ đã có tiểu thϊếp nào chưa? Thông phòng thì sao? Có không? Phu nhân có thể ra ngoài hỏi thăm xem, những gia đình huân quý kia có nhà ai là không thê thϊếp thành đoàn? Nhắc đến những văn thần thanh lưu khác thì kể có là Kiều gia nổi danh thiên hạ, phu nhân Kiều Ngự sử đến lúc luống tuổi vẫn nạp tiểu thϊếp cho phu quân đấy thôi. Cứ cho là ta từng nuôi ngoại thất, thì đấy là tội tày đình à?"
Tĩnh An Hầu dồn dập hỏi lại, khiến Thẩm thị thiếu điều tức muốn ngất, nhưng lại chẳng có lý mà phản bác.
Phải, thế đạo bất công với người phụ nữ biết bao. Đàn ông cưới vợ bé là chuyện bất di bất dịch, đổi thành đàn bà, cho dù có tôn quý như Trường Dung Trưởng Công Chúa, nuôi mấy tên nam sủng cũng bị người khác dè bỉu sau lưng.
"Nếu đã muốn nói hết thì ta cũng nói thẳng với phu nhân luôn. Thiệu Minh Uyên dù không phải sinh ra từ bụng của ngươi, nhưng cũng là từ máu thịt của ta. Nó gọi ngươi một tiếng mẫu thân cũng là lẽ thường. Cho nên, ta cũng không muốn nghe phải mấy lời nghiệt ngã của ngươi thêm nữa. Còn có –"
Tĩnh An Hầu nhìn hai con trai một lượt rồi nhìn thẳng Thẩm thị: "Mấy lời đồn đãi linh tinh khi trước về Thiệu Minh Uyên thì đành bỏ qua, ta có thể không truy cứu chuyện cũ. Nhưng thân phận con ngoại thất của Minh Uyên mà bị truyền ra ngoài, phu nhân cũng đừng trách ta không nể tình nghĩa vợ chồng nhiều năm, mà hãy dọn về nhà ngoại mà ở."
"Phụ thân!" Thiệu Cảnh Uyên và Thiệu Tích Uyên thất kinh.
Tĩnh An Hầu trầm mặt, gằn từng chữ một: "Hai người các ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, chỉ cần có nửa chữ liên quan đến thân phận lão Nhị bị truyền ra ngoài, ta sẽ đưa mẫu thân các ngươi về nhà mẹ đẻ!"
Dứt lời, ông quay người bỏ đi.
Thiệu Tích Uyên không nhịn được hỏi: "Phụ thân, phụ thân đi đâu vậy?"
"Đi xem Nhị ca ngươi thế nào chứ sao!"
Tĩnh An Hầu phất tay áo bỏ đi, Thẩm thị thoi thóp thở rồi ngất.
Phủ Tĩnh An Hầu hỗn loạn.
Trong phủ Quan Quân Hầu, bầu không khí cũng khẩn trương như vậy.
Dương Hậu Thừa vội vã định đi mời thái y thì bị Trì Xán kéo lại: "Không thể mời thái y được!"
Thân phân của Thiệu Minh Uyên quả thực quá nhạy cảm, một khi tin tức chàng bị hộc máu ngất xỉu truyền đi, e là sẽ khiến nhiều phe cánh sinh ra những tâm tư không nên có.
Cả chỗ Hoàng Thượng, thái độ cũng sẽ thay đổi.
"Không mời thái y á? Thế Đình Tuyền phải làm sao?"
---------------------
mãi mới làm qua đoạn lão yêu bà hic đọc tức quá mãi không edit xong.