Thiều Quang Mạn

Chương 266: Ngờ vực



Chương 266: Ngờ vực

Editor: Ha Ni Kên

Thần Quang không biết làm thế nào, đành tự mình chạy về phủ Quan Quân Hầu.

"Lê cô nương có việc gì à?" Thiệu Minh Uyên hỏi.

Thần Quang ngẩn người.

Sao mà hắn biết cô nương nhà người ta có việc gì được! Hắn chỉ là phu xe thôi, có phải nha hoàn đâu.

"Lê cô nương xuất môn rồi à?"

"Nào có."

Tướng quân trẻ tuổi nhíu mày: "Không xuất môn thì có việc gì?"

Thêu hoa? Cắt vải? Vẫn cảm thấy Lê cô nương không giống những người thích những việc như vậy cho lắm.

"Có lẽ, Tam cô nương cảm thấy hôm nay đã đến đây hai lần rồi nên không muốn đến nữa." Thần Quang suy đoán.

Ai bảo lần nào cởϊ áσ người cũng không chịu hợp tác ngay cơ, chắc chắn là Tam cô nương tức rồi.

"Về mời lại đi."

"Dạ?" Thần Quang choáng váng.

Tam cô nương đã quyết rồi, người ta đã không muốn đến, sao hắn còn mặt dày mời lại?
Thiệu Minh Uyên che miệng, ho khan hai tiếng: "Về bảo ta lại hộc máu rồi."

"Dạ --" Thần Quang khó xử.

Tướng quân đại nhân trợn mắt nói dối thế này có vẻ không hay lắm...

"Mau đi đi." Thiệu Minh Uyên lạnh lùng liếc hắn.

Thần Quang lập tức đứng thẳng người: "Thuộc hạ tuân lệnh."

Kiều Chiêu đang ngồi ăn mơ ướp dưới tàng cây.

Mơ tươi chua chua ngọt ngọt, ngón tay và khóe miệng đều vương chút màu tím.

Vừa nghe Thiệu Minh Uyên lại hộc máu, nàng đành vội vàng thu xếp rồi hối hả chạy đến.

Một ngày hộc máu tận ba lần, thế thì nghiêm trọng đấy.

Rõ ràng là không thể thế được, chẳng lẽ lại không uống thuốc nàng dặn à?

"Thiệu Tướng quân sao rồi?" Bước nhanh vào phòng, Kiều Chiêu vừa nhìn đã thấy Kiều Mặc đứng yên trước cửa sổ.

Kiều Mặc xoay người, tầm mắt giao với Kiều Chiêu.
Chàng nhìn Kiều Chiêu rất lâu, mắt đen thăm thẳm, như đầm sâu nước lặng.

"Kiều Đại ca?" Kiều Chiêu bị Kiều Mặc nhìn chằm chằm một hồi chẳng tài nào giải thích được, nghiêng đầu lại thấy ngay Thiệu Minh Uyên đang đứng gần.

Kiều Chiêu khá bất ngờ, cẩn thận quan sát Thiệu Minh Uyên một lượt rồi nói: "Thiệu Tướng quân, sắc mặt huynh tốt thế này, sao mà lại hộc máu tiếp được?"

"À –" Thiệu Minh Uyên há miệng định nói.

Bây giờ mà còn tiếp tục nói dối thì thành chuyện lớn đấy.

"Mời Thiệu Tướng quân đưa cổ tay ra đây."

"Thật ra thì lần này mời Lê cô nương sang là có chuyện khác." Vừa thấy người ta đòi xem cổ tay, người nào đó quyết định trung thực thẳng thắn.

Kiều Chiêu nhìn Thiệu Minh Uyên chòng chọc một hồi, rồi mới lạnh nhạt nói: "Thế tức là, Thiệu Tướng quân cũng không bị hộc máu phải không?"
Thế mà dám nói dối, hại nàng lo như lửa đốt chạy vội đến đây!

Thiệu Minh Uyên liếc nhanh tiểu cô nương, ngoan ngoãn nhận sai: "Xin lỗi, thực sự là có việc gấp muốn tìm Lê cô nương."

Chẳng lẽ Lê cô nương đang ăn dở thì chạy vội đến đây à?

Trông có vẻ như vừa ăn mơ ướp...

Mặt Kiều Chiêu đen xì.

Cứ có việc gấp là được lợi dụng lòng quan tâm của người thầy thuốc đối với bệnh nhân à?

Hừ, nàng tạm không so đo đấy.

"Thế rốt cuộc Thiệu Tướng quân có việc gì gấp?"

Thiệu Minh Uyên thấy Kiều Chiêu không truy xét thêm, thở phào trong lòng, rồi nhìn Kiều Mặc.

Kiều Mặc lại gần, đưa dải lụa trắng ra trước mặt Kiều Chiêu: "Đây là đồ của Lê cô nương à?"

Kiều Chiêu cũng không chối: "Phải."

Kiều Mặc từ từ mở dải lụa ra, lộ ra dòng chữ bằng máu, nghiêm giọng hỏi: "Thế chữ này thì sao?"

"Cũng là do ta viết." Kiều Chiêu biết bây giờ không có cách nào phủ nhận việc này, thoải mái thừa nhận.

Ánh mắt Kiều Mặc nghiêm lại, tiến lên: "Lê cô nương có thể viết mấy chữ cho ta xem được không?"

"Không cần." Thiệu Minh Uyên nói.

Kiều Mặc nhìn chàng.

Thiệu Minh Uyên đưa cho Kiều Mặc một đơn thuốc: "Đây là toa thuốc Lê cô nương mới kê, cữu huynh có thể nhìn xem."

Kiều Mặc nhìn chằm chằm toa thuốc, không chớp mắt. Vết mực trên giấy còn chưa khô hẳn, vẫn ngửi được hương mực nhàn nhạt.

Một lúc sau, chàng xếp đơn thuốc và dải lụa cạnh nhau, nhìn Kiều Chiêu: "Lê cô nương có thể giải thích một chút được không, vì sao chữ của cô nương lại giống hệt nét chữ của Đại muội của ta?"

Kiều Chiêu mím môi.

Tuy tình cảm giữa nàng và Đại ca tốt đẹp, nhưng thực ra thời gian cạnh nhau cũng không nhiều.

Trước mặt Đại ca, trước giờ nàng chưa bao giờ có ý định che giấu điều gì. Tất nhiên cũng từng có hy vọng tận sâu trong đáy lòng rằng, Đại ca có thể dựa vào các chi tiết nảy sinh những phỏng đoán về nàng giống như Lý gia gia, rồi từ đó hợp tình hợp lý nhận nhau.

Nhưng, chẳng lẽ bây giờ đã đến lúc rồi ư?

Kiều Chiêu không nhịn được liếc nhìn Thiệu Minh Uyên, trong lòng căng thẳng một cashc khó hiểu.

Mượn xác hoàn hồn, mặc dù Lý gia gia có thể tin tưởng, nhưng chính nàng cũng không tin Đại ca có thể tin, càng không tin rằng Thiệu Minh Uyên sẽ tin.

Tất nhiên, Thiệu Minh Uyên có tin hay không thì nàng chẳng thèm quan tâm, chỉ là nàng không dám đánh cược đối với Đại ca.

Nàng và Lý gia gia không hề có bất kỳ lợi ích nào liên quan đến nhau, mà Lý gia gia cũng không phải người cân nhắc mấy chuyện này. Nhưng Đại ca không như vậy, cả nhà vừa gặp trận hỏa hoạn như vậy, Đại ca không thể nào không suy nghĩ nhiều.

"Lê cô nương bắt chước nét chữ của Đại muội ta như vậy, không biết có vì mục đích gì không?" Kiều Mặc hỏi.

Cái chết của Đại muội hằn sâu một vết thương trong lòng chàng, bất luận khi trước Lê cô nương có lưu lại cho chàng ấn tượng tốt đến mấy thì chàng vẫn không thể nào dễ dàng tha thứ cho người dám mượn thanh danh của Đại muội hòng mưu đồ bất kỳ điều gì.

Ví dụ như –

Kiều Mặc liếc nhanh Quan Quân Hầu.

Ví dụ như vị trí phu nhân Quan Quân Hầu, ví dụ như những uẩn khúc của trận hỏa hoạn kia.

Kiều Mặc lãnh đạm nhìn thiếu nữ trước mắt.

Đây là một cô nương thông minh vô cùng, nàng ta dựa vào những điểm tương đồng với Đại muội, dễ dàng tìm được cơ hội đến gần chàng, phá vỡ trở ngại trong lòng chàng.

Nhưng, những điểm tương đồng ấy là do trùng hợp, hay còn vì lẽ khác?

Một trận hỏa hoạn, nhà cửa tan tành trong nháy mắt. Ngày hôm nay, đến cả nhà ngoại cũng không nhờ vả được thì sao còn dám tin tưởng cái gì? Tiểu cô nương đứng trước mặt vào thời điểm hiện tại, rốt cuộc là chính bản thân nàng ta, hay là do phe phái thế lực ngầm nào cố tình bồi dưỡng nên?

"Mục đích?" Mặc dù nàng tự có dự cảm rằng huynh trưởng sẽ không dễ dàng chấp nhận sự thật mượn xác hoàn hồn như vậy, nhưng nghe được câu hỏi của Kiều Mặc, Kiều Chiêu dường như cảm nhận lại cơn đau nhức nhối khi bị mũi tên nhọn xuyên qua trái tim lúc đứng trên tường thành Yến thành hôm ấy.

Nàng đau đến không thở nổi, nước mắt lập tức trào ra.

Khóc?

Kiều Mặc trợn tròn mắt.

Sao lại khóc rồi? Chàng đã chuẩn bị nhiều câu hỏi lắm, giờ mới hỏi được một câu thôi!

Nếu phe phái thế lực nào có thể đưa một cô nương như thế này đến đây, thì đúng là quá mưu mô xảo quyệt rồi. Khóc như thế thì sao người ta hỏi tiếp được?

Khóc trước mặt huynh trưởng cũng không có vấn đề gì, nhưng bên cạnh vẫn còn Thiệu Minh Uyên, Kiều cô nương cảm thấy có chút mất mặt.

Nàng vội lấy tay lau qua khóe mắt, trừng mắt lườm Thiệu Minh Uyên.

Tướng quân trẻ tuổi vô tội vô cùng.

Chàng có nói cái gì đâu!

Đối mặt với một tiểu cô nương đang khóc thút thít, hai thanh niên nhất thời sững sờ.

"Chậc, Lê cô nương đừng khóc nữa, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi –" Chẳng biết tại sao, rõ ràng trong lòng chàng vẫn ngờ vực rằng tiểu cô nương trước mặt có mục đích không tốt, nhưng nhìn đôi mắt đẫm nước của nàng, Kiều Mặc lại cảm thấy lòng buồn rười rượi.

Kiều Chiêu nghe xong thì càng khó chịu.

Thuận miệng hỏi? Rõ ràng Đại ca đang nghi ngờ nàng, làm gì có chuyện thuận miệng hỏi cơ chứ?

Lần đầu đến đây ngày hôm nay, nàng đã sớm phát hiện ra thái độ hời hợt lạnh lùng của Đại ca đối với nàng rồi.

Kiều cô nương tủi thân vô cùng, giơ tay lau nước mắt.

Kiều Mặc nhìn Thiệu Minh Uyên cầu cứu.

Chương 267: Người trong cuộc cũng phải mù mờ