Thiều Quang Mạn

Chương 274: Ta là người cưới muội ấy



Chương 274: Ta là người cưới muội ấy

Editor: Ha Ni Kên

Nàng không hề muốn những thứ hoa đào này, bây giờ thứ nàng muốn biết nhất là, Thiệu Minh Uyên có hỏi thăm được hình hình huynh trưởng hay không.

Thấy vẻ mặt bình thản của Kiều Chiêu, không hiểu sao Trì Xán lại cảm thấy tim đập rộn lên, bàn tay siết chặt hơn.

Kiều Chiêu bình tĩnh lại, đối mặt với Trì Xán.

Nàng nhìn thấy mong đợi và thấp thỏm ẩn sâu trong đáy mắt chàng.

Lúc này Kiều Chiêu mới chợt hiểu, hóa ra trước giờ Trì Xán vẫn luôn giễu cợt trào phúng nàng, là để che đi tình cảm này.

Tổ phụ từng nói, ta có thể không chấp nhận được tình cảm của một người, nhưng phải biết cách hiểu và trân trọng những tình cảm ấy, bởi vì thứ tình cảm nào xuất phát từ tận trái tim thì đều tốt đẹp hết, không phân biệt giàu nghèo.
"Trì Đại ca, ta không có ý định lập gia đình." Kiều Chiêu nói chân thành.

"Không lập gia đình?" Trì Xán không ngờ câu trả lời lại là như vậy.

Kiều Chiêu gật đầu: "Phải, vậy nên Trì Đại ca cũng không cần uổng phí thời gian đối với ta."

Khán giả ngồi nghe là Dương Hậu Thừa há hốc miệng.

Lê cô nương không định lập gia đình ư?

Muội ấy mới bao nhiêu tuổi mà lại khẳng định đời này không lấy chồng?

Ôi Thập Hi, mặc dù hôm nay huynh làm thế này chẳng thể này là sai rành rành nhưng thân là một người chiến hữu tốt thì ta vẫn mong huynh không bị lừa bởi mấy câu này. Đám tỷ tỷ muội muội của ta cũng suốt ngày ra rả nào là không lấy chồng nào là muốn ở cùng cha mẹ cả đời, rốt cuộc thì sao, lớn lên một tí là đã suốt ngày than ngắn thở dài sợ quá lứa lỡ thì rồi.

Dương Hậu Thừa liên tục nháy mắt ra hiệu với Trì Xán, Trì Xán lại chẳng hề để tâm, vẫn nghiêm túc suy nghĩ.
Nghĩ ngợi một hồi, chàng buông tay ra: "Không gả thì vẫn sống cùng nhau được."

Kiều Chiêu: "..." Nàng không hiểu lắm, ý của vị Trì Xán huynh đài là muốn nàng thành ngoại thất hả?

Tổ phụ có thể nói cho nàng biết là có bắt buộc phải thấu hiểu với tôn trọng thứ tình cảm này không? Vì thực sự nàng đang muốn đánh cho người này một trận lắm rồi.

Dương Hậu Thừa giật mình đến ngẩn cả người, mãi rồi mới lồm cồm ngồi dậy: "Sai rồi sai rồi, Thập Hi, hôm nay huynh chưa tỉnh ngủ à?"

Đừng nói là Lê cô nương chỉ là khuê nữ của Tu soạn ở Hàn Lâm Viện, kể cả là con gái nhà dân chúng bình thường, mở mồm đòi người ta làm ngoại thất thế này là thể nào người ta cũng nhổ cho chết chìm trong bể nước bọt đấy!

"Huynh lại lên cơn mê sảng gì đấy?" Trì Xán lạnh lùng lườm Dương Hậu Thừa.
Thời điểm đặt dấu mốc quan trọng trong cuộc đời chàng như vậy mà sao cứ có kẻ gây loạn thế nhỉ?

"Huynh mới lên cơn mê sảng ấy, sao lại muốn Lê cô nương thành ngoại thất của huynh là thế nào?"

"Ngoại thất? Nói linh tinh cái gì đấy?" Trì Xán cau mày.

Dương Hậu Thừa chỉ Trì Xán, rồi chỉ Kiều Chiêu: "Không lấy người ta về, lại còn sống cùng người ta, đây không phải là ngoại thất thì là cái gì?"

Lúc này Trì Xán mới muộn màng phát hiện ra những lời khi nãy dễ gây hiểu lầm đến thế nào.

Nhưng rõ ràng là chàng không hề có ý này, chàng chỉ cảm thấy nếu Lê Tam kiên quyết không chịu lấy chồng, vậy thì chàng cũng sẽ không lấy vợ, chỉ cần hai người ở cạnh nhau là được rồi.

Thật ra thì, trước khi gặp được Lê Tam, chàng cũng chẳng có hứng thú lấy vợ.

Trì Xán đánh giá vẻ mặt Kiều Chiêu, nghĩ thầm: Hình như có vẻ hơi giận.

"Lê Tam, ta không có ý này, thật ra ta chỉ muốn muội –"

Thực ra làm ngoại thất hay gì thì cũng không quan trọng, chỉ cần sớm chiều bên nhau là được rồi.

Tiếc là Kiều Chiêu đã nhanh chóng ngắt lời Trì Xán: "Trì Đại ca, là ta nói không rõ ràng, ý của ta là, ta không muốn ở bên bất kỳ ai hết."

Đám cháy tại nhà vẫn còn đầy uẩn khúc, huynh trưởng bị đẩy vào thiên lao sống chết chẳng biết thế nào, rốt cuộc còn chân tướng gì ẩn giấu sau tấm màn kia, hiểm nguy trùng trùng vẫn còn là dấu hỏi, làm sao nàng còn tâm trí và thời gian để tâm đến việc khác?

Không chỉ vì nàng trân trọng tình bạn giữa nàng và Trì Xán, mà kể cả có là tình yêu gái trai với bất kỳ ai, thì nàng cũng không thể kéo người đó vào vũng bùn như thế này.

"Bất kỳ ai?" Trì Xán nhíu mày.

"Phải, bất kỳ ai." Vừa nói những lời này, trong đầu Kiều Chiêu bỗng hiện lên hình bóng một người.

Sắc mặt người nọ tái nhợt vô cùng, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khí chất lạnh lùng trong trẻo chút nào, vóc dáng cũng rất tốt...

Ặc, nàng đang nghĩ cái gì thế này.

Kiều Chiêu cố gắng gọi những suy nghĩ đi lạc quay về.

Tất nhiên là bất kỳ ai rồi, nàng cũng từng làm thê tử Thiệu Minh Uyên một lần rồi, chẳng còn ham hố gì nữa.

Trì Xán bật cười.

Kiều Chiêu bình tĩnh nhìn chàng.

"Lê Tam." Trì Xán gọi.

Có lẽ là do đang bày tỏ cõi lòng, những thứ tình cảm mãnh liệt chưa một lần được đặt tên kia khiến cho chữ "Lê Tam" ấy dịu dàng khó tả, khác xa so với bình thường.

Dương Hậu Thừa run lập cập.

Thật là khổ quá đi mất, tại sao lúc này Thiệu Minh Uyên và Chu Ngạn đều không ở đây chứ, tình hình thế này thì chàng nên làm gì mới được đây?

Phải ngăn lại, có nên không, hay vẫn nên cản hết lại mới ổn?

Các luồng suy nghĩ đánh nhau trong đầu Dương Nhị công tử một lúc, rồi chàng quyết định im lặng xem tiếp.

Trì Xán muốn vuốt mái tóc đen mượt của Kiều Chiêu, nhưng vẫn rút tay về, gằn ra từng chữ: "Muội nhớ cho kỹ, ta không phải bất kỳ ai, ta là Trì Xán."

Nói xong, Trì Xán cũng không chờ Kiều Chiêu phản ứng lại, nhấc chân bỏ ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Kiều Chiêu và Dương Hậu Thừa.

Dương Hậu Thừa gãi đầu: "Lê cô nương, ta có ở đây hay không cũng không quan trọng lắm, hôm nay muội cứ coi như ta là không khí là được rồi."

Bỏ lại những lời này thì Dương Hậu Thừa hối hả chạy đi.

Trong đầu Kiều Chiêu vẫn vang vọng câu nói kia: Muội nhớ cho kỹ, ta không phải bất kỳ ai, ta là Trì Xán.

Nàng bất lực vỗ trán.

Vậy là, mấy lời kia nàng nói là vô ích à?

Dương Hậu Thừa đi ra ngoài thì chỉ thấy Trì Xán đang đứng dưới hàng lang yên lặng nhìn về phía xa.

Chàng đi đến cạnh Trì Xán.

"Thập Hi, hôm nay huynh trúng tà à?"

Trì Xán tức suýt hộc máu.

Chàng tỏ tình chân thành như vậy, cái kẻ tự xưng làm bạn kia đã không cảm động thì thôi, lại còn bảo chàng trúng tà là thế nào?

Tại sao chàng toàn chơi với mấy người vô lương tâm thế này?

"Ta nói thật nhé, Thập Hi, Lê cô nương vẫn chưa tròn mười bốn đâu –"

Trì Xán lạnh lùng liếc Dương Hậu Thừa: "Ta cũng từng có lúc chưa tròn mười bốn tuổi, bây giờ chẳng phải cũng lớn rồi à? Muội ấy chưa tròn mười bốn thì ta cũng có thể chờ."

Mười bốn tuổi, mười lăm tuổi, mười sáu tuổi...

"Chỉ cần muội ấy không gả chồng, ta vẫn có thể chờ mà."

"Nếu muội ấy gả cho người khác thì sao?" Nghe những lời này của bạn tốt, tâm trạng của Dương Hậu Thừa đi xuống một cách khó hiểu.

Vừa nãy chàng đứng bên cạnh chứng kiến, chàng có thể nhìn ra Lê cô nương không hề thích Thập Hi theo cách đấy, dù chỉ một chút.

Lòng Trì Xán hơi thót lại, mặt vẫn bình thản: "Tất nhiên ta là người cưới muội ấy rồi."

Dương Hậu Thừa bật ngón tay cái.

Giờ chưa bàn đến việc mọi chuyện có thành hay không, chàng vẫn bội phục phần tự tin này của bạn tốt.

Kiều Chiêu đứng bên cửa phòng nghe thấy hết những lời Trì Xán vừa nói, lẳng lặng quay vào trong.

Hai người một người đứng ngoài, một kẻ ngồi trong, thời gian chậm chạp trôi qua.

Thiệu Minh Uyên gặp Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường ở trong lầu Xuân Phong.

"Hầu gia gọi Giang mỗ đến đây, hẳn là vì chuyện của Kiều công tử có phải không?" Giang Đường hỏi thẳng vấn đề.

Thiệu Minh Uyên tự tay rót một tách trà, đưa cho Giang Đường: "Đại Đô Đốc là người thẳng thắn, tại hạ cũng không nói nhiều lời khách sáo, tại hạ muốn biết rốt cuộc cữu huynh đã làm việc gì mà khiến Hoàng Thượng phải nổi giận đến vậy?"

"Ý vua khó dò, mấy chuyện này đáng lẽ không nên nói linh tinh. Nhưng nếu Hầu gia đã hỏi, Giang mỗ cũng nói tạm vài câu, Hầu gia nghe rồi cho qua."

"Tại hạ ghi nhớ phần tình nghĩa này của Đại Đô Đốc trong lòng, mời Đại Đô Đốc cứ nói."

Lấy được những lời này của Thiệu Minh Uyên, Giang Đường cười cười, rồi mới nói: "Kiều công tử mạo phạm mặt rồng, là vì trình lên một cuốn ghi chép chứng minh Tướng quân kháng Oa là Hình Vũ Dương tham ô quân lương."

Chương 275: Chỉ cần người mong muốn, chỉ cần ta làm được