Thiều Quang Mạn

Chương 292: Huynh muội nhận nhau



Chương 292: Huynh muội nhận nhau

Editor: Ha Ni Kên

"Phải rồi, Đại ca đi gặp thần y."

Kiều Vãn xem xét gò má trái của Kiều Mặc, dè dặt nói: "Nhưng nhìn chẳng khác lúc trước gì cả."

"Thế à?" Kiều Mặc cười buồn.

Tiểu cô nương thấy Đại ca như vậy vội lắc đầu quầy quậy: "Đại ca, muội nhìn nhầm đấy, thực ra tốt hơn trước nhiều rồi!"

Kiều Mặc xoa đầu Kiều Vãn: "Thật chứ?"

Lúc Kiều Chiêu cùng Thiệu Minh Uyên đi đến, thì thấy cảnh tượng này.

Dưới tàng cây trong viện tử nho nhỏ, một người thanh niên áo quần thuần trắng dịu dàng xoa đầu một cô bé váy lụa trắng ngần, ánh mắt đong đầy tình thương. Bé gái ngửa đầu nhìn Đại ca, ánh mắt không muốn rời xa.

Kiều Chiêu hơi ngừng lại.

Thiệu Minh Uyên không khỏi nhìn nàng, sau đó lên tiếng: "Cữu huynh, Lê cô nương đến rồi."
Nụ cười đông lại trên khóe miệng Kiều Mặc.

Kiều Vãn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn sang thấy Thiệu Minh Uyên thì vội vàng chạy lại, kéo kéo ống tay chàng gọi to: "Tỷ phu."

Thiệu Minh Uyên cười cười vỗ đầu tiểu cô nương: "Đại ca về rồi có vui không?"

"Vui lắm!" Kiều Vãn gật đầu, đảo mắt nhìn sang Kiều Chiêu đứng cạnh Thiệu Minh Uyên, gượng gạo chào: "Lê tỷ tỷ."

Sao người này lại đến đây rồi, vừa gặp đã thấy mất vui.

"Kiều muội muội."

Kiều Mặc dịu dàng cười với Kiều Vãn, cúi đầu hỏi: "Nhận được ngựa con chưa?"

Kiều Vãn hếch cằm: "Mấy hôm nữa là nhận được ngay thôi. Tỷ phu đã đồng ý chuyện gì là sẽ không lật lọng."

Hiện giờ Kiều Chiêu không dám nhìn vẻ mặt của Kiều Mặc, căng thẳng tìm cớ trò chuyện với Kiều Vãn: "Xem ra có tỷ phu thích thật đấy."
"Tất nhiên rồi." Kiều Vãn nói xong, lộ vẻ cảnh giác.

Đã bảo là cái người này nhắm vào tỷ phu mà, nhất định là thấy tỷ phu tốt với mình nên ghen tị đây.

Tiểu cô nương đánh dấu chủ quyền bằng cách kéo kéo tay Thiệu Minh Uyên.

Mặc dù trong lòng Kiều Chiêu có chỗ không thoải mái, nhưng cũng không so đo với một dứa bé, cười cười.

"Lê cô nương –"

Một giọng nói quen thuộc truyền lại, Kiều Chiêu đờ đẫn cả người, mãi không dám quay đầu lại.

Kiều Mặc đứng cách nàng một quãng, cũng không nói gì thêm.

Dù Kiều Vãn còn nhỏ tuổi nhưng vẫn cảm thấy có gì không đúng, hết nhìn Kiều Mặc rồi lại nhìn sang Kiều Chiêu, cuối cùng lắc tay Thiệu Minh Uyên hỏi: "Tỷ phu, Đại ca và Lê tỷ tỷ sao vậy?"

"À—" Thiệu Minh Uyên toan nói nhưng lại chẳng biết sắp xếp câu từ thế nào.

Chàng cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người này, tại sao không khí giữa hai người này lại kỳ lạ như vậy?
Thiệu Minh Uyên dứt khoát ngồi xổm xuống: "Vãn Vãn, tỷ phu đưa muội đi chọn một con ngựa con thật tốt, có được không?"

Ánh mắt Kiều Vãn sáng ngời lên: "Được chứ!"

Thiệu Minh Uyên đứng lên, nói với Kiều Mặc: "Cữu huynh, ta đưa Vãn Vãn ra đây có chút việc, hai người cứ từ từ nói chuyện."

Lúc này Kiều Mặc mới lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu.

Trong sân nhanh chóng chỉ còn lại mỗi hai người Kiều Chiêu và Kiều Mặc.

Sau khoảng lặng tưởng chừng như vô tận, Kiều Chiêu cố nhoẻn miệng cười: "Kiều Đại ca –"

"Đi theo ta." Kiều Mặc nhìn nàng đăm đăm, rồi xoay người đi trước.

Sức khỏe của chàng vốn không tốt, lúc này bóng lưng đơn bạc gầy gò rơi vào tầm mắt của Kiều Chiêu, lòng nàng cồn cào không yên.

Đại ca từng phong độ khoáng đạt, từng tuấn tú cao lớn, nhưng chưa bao giờ có dáng vẻ như thế này.

Nàng cất bước đi theo.

Kiều Mặc dừng lại ở một bãi đất trống, chỗ như thế này lại an toàn hơn, không sợ có người cố tình trốn trong bóng tối nghe lén.

Kiều Chiêu đứng sau lưng Kiều Mặc.

Kiều Mặc từ từ xoay người lại, chìa tay ra, trong lòng bàn tay chàng là chiếc hà bao hôm trước Kiều Chiêu chuyển cho chàng ở đại lao.

Kiều Chiêu mím môi, lâu đến mức Kiều Mặc phải lên tiếng trước.

"Hiền giả dĩ kỳ chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu. Ta không hiểu ý của câu này, liệu Lê cô nương có thể giải thích cho ta được không?"

Giọng nói của chàng điềm đạm thong dong, khiến Kiều Chiêu hoàn toàn không nắm bắt được những gì chàng cất trong lòng.

Nhưng Kiều Chiêu đã chẳng còn đường lui, nàng nói: "Đây là ý nghĩa của tên ta."

"Không biết tên của Lê cô nương là do vị trưởng bối nào trong nhà đặt?"

"Tổ phụ. Vì tổ phụ mong ta có thể trở thành người như vậy." Giọng nói của Kiều Chiêu đã có chút nghẹn ngào.

Kiều Chiêu nhìn nàng đăm đăm: "Vậy A Sơ thì sao?"

Kiều Chiêu nhắm mắt lại, rồi mở ra, giọng nói nhẹ tênh: "Là tổ mẫu gọi. Vì tổ mẫu và tổ phụ hay đùa ta, cứ bảo tên ta là từ câu "Nhật nguyệt chiêu chiêu", vì vậy nhũ danh của ta là A Sơ."

*Đoạn này thực ra cũng không hiểu lắm, có lẽ là nếu trăng mà sáng vậy thì chắc là trăng rằm, còn Kiều Chiêu chưa sáng đủ nên chỉ là trăng non chăng?

"Lê cô nương viên thuốc màu xanh đắng quá." Kiều Chiêu chậm rãi nói.

Khóe mắt Kiều Chiêu cay cay, nhưng nàng gắng gượng không khóc, mà còn cố nở nụ cười tinh nghịch, dõng dạc từng chữ: "Vậy Kiều Đại ca chẳng may chút nào, viên màu xanh lá cây là có hoàng liên mà."

Lời vừa dứt, Kiều Mặc không tự chủ được bước lên mấy bước, nhìn Kiều Chiêu không chớp mắt.

Trong lòng Kiều Chiêu căng thẳng đến tột cùng.

Trí nhớ của nàng và Đại ca đều tốt vô cùng, nhất định Đại ca sẽ không quên cuộc đối thoại này giữa hai người, cho dù có là từ nhiều năm trước.

Nếu đến vậy rồi mà Đại ca vẫn không tin, thì nàng chẳng còn cách nào khác.

Thấy Kiều Mặc vẫn chậm chạp không nói gì, Kiều Chiêu dứt khoát hạ quyết tâm, chủ động phá vỡ bầu không khí căng thẳng khiến cả người trong cuộc cũng không dám hít thở kia: "Muội chế thuốc bảy sắc cầu vồng, còn tưởng Kiều Đại ca không dám uống."

Kiều Mặc bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau, một giọng nói thì thầm nhẹ nhàng vọng đến tai Kiều Chiêu: "Chỉ cần là muội muội làm, người khác không dám uống nhưng Đại ca dám."

Lòng Kiều Chiêu chấn động, vô thức tiên lên một bước: "Đại ca?"

Kiều Mặc giang rộng vòng tay: "Chiêu Chiêu."

Giờ phút này, tất cả thấp thỏm đau đớn dày xéo tâm can đã tìm được nơi giải thoát, Kiều Chiêu lao vào lòng Kiều Mặc, ôm chặt chàng, òa khóc.

Kiều Mặc ôm lấy Kiều Chiêu, cẩn mật như nâng niu thứ châu báu thất lạc vừa tìm được, để cho nàng thoải mái khóc.

"Đại ca, muội vẫn nghĩ là ca sẽ không tin muội –"

"Đứa ngốc này, muội đúng là đồ ngốc." Kiều Mặc vuốt ve mái tóc Kiều Chiêu, lời nói không mạch lạc.

Đại muội khóc lóc không kiềm chế nổi, làm gì có chuyện lòng chàng không rối như tơ vò.

Chàng có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi, cũng có thật nhiều điều muốn nói, nhưng giờ ngoại trừ gọi muội ấy là đứa ngốc, cũng chẳng nói được gì khác.

Huynh muội hai người ôm chầm hồi lâu, Kiều Chiêu mới đỏ mặt cựa ra khỏi vòng tay Kiều Mặc, thấy ánh mắt yêu thương tràn trề của Kiều Mặc, không khỏi nhớ lại những lời lạnh lùng khi trước, tủi thân: "Đại ca không kỹ lưỡng như Lý gia gia, Lý gia gia nhận ra muội nhanh lắm."

Nàng biết là không nên oán trách, nhưng không thể nào nhịn được những suy nghĩ này, ai bảo đây là ca ca của nàng.

"Là do Đại ca ngu dốt, giờ mới nhận ra muội muội." Giờ đây Kiều Mặc chỉ còn vui sướиɠ đầy ắp cõi lòng, làm gì có tâm trí để ý đế những lời trách móc này.

Huynh muội hai người nhìn nhau không chớp mắt, cuối cùng cười rộ lên.

Thật lâu sau, hai người lên tiếng cùng lúc.

"Rốt cuộc đã trận hỏa hoạn kia là như thế nào?"

"Sao muội lại trở thành như thế này?"

Hai người ngẩn ra, rồi lại cùng đồng thanh: "Ca/Muội nói trước đi."

Kiều Chiêu chỉ cảm thấy chưa bao giờ vui như vậy kể từ ngày sống lại, không nhịn được cười: "Vậy để muội nói trước đi."

Nàng kể hết lại những chuyện sau khi trở thành tiểu cô nương Lê Chiêu cho Kiều Mặc nghe.

Không biết bao lâu sau, Kiều Chiêu mới kể xong, Kiều Mặc giơ tay xoa đầu nàng: "Thật may là ông trời có mắt –"

Từ xa vọng lại tiếng kêu sợ hãi của một tiểu cô nương: "Đại ca!"

Chương 293: Lê Chiêu không thích