Mặc dù trên mặt vị cô nương này lấm tấm máu nhưng cũng không có chút dấu vết nào của ngoại thương, Thiệu Minh Uyên đưa tay xem xét hơi thở, gương mặt vẫn lạnh lùng lộ ra chút vui mừng hiếm hoi.
Vẫn còn sống!
Chàng không biết những nơi khác trên người của vị cô nương ấy có vết thương nào không nên không dám quá sức, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chậm rãi đi ra ngoài.
Vị cô nương kia nhíu mày, đột ngột mở mắt.
"Ngươi là ai?" Nàng nhìn Thiệu Minh Uyên chằm chằm, kinh ngạc hỏi.
Không đợi Thiệu Minh Uyên trả lời, mờ mịt tản đi trong đáy mắt nàng, ánh sáng vụt qua: "Ta nhớ ra rồi, ngươi là Quan Quân Hầu. Hôm ấy... Mưa to hôm ấy..."
Trong trận mưa to hôm ấy, Quan Quân Hầu cũng có mặt, xiêm y của người này được dùng thành băng gạc băng lại vết thương cho nàng... "Công chúa điện hạ không cần nói nhiều, để vi thần đưa người ra ngoài." Thiệu Minh Uyên một tay ôm công chúa, một tay chống đất, từ từ ra ngoài.
Chân Chân Công chúa cũng không nói gì thêm. Đôi mắt đẹp không rời khỏi sườn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông, dường như muốn ghi tạc bóng hình người ta vào lòng.
"Công chúa điện hạ đừng cử động." Thấy sắp đi đến nơi chật hẹp nhất, Thiệu Minh Uyên lên tiếng nhắc nhở.
Hai người rất gần nhau, thậm chí Chân Chân Công chúa có thể ngửi thấy hơi thở mát mẻ nhàn nhạt trên người đối phương.
"Được."
Nhưng mà Chân Chân Công chúa dẫu có đáp ứng bằng lời như vậy thì vẫn là người tôn quý da thịt như ngọc như ngà, khi một mảnh đá vỡ nhô ra sượt qua da thịt nàng, nàng co chân lại theo bản năng. Thế nhưng đôi chân lại khẽ chạm vào vách đá, một trận mưa đá ào ào rào xuống. Thiệu Minh Uyên nghiêng người đỡ trọn cơn mưa đá kia thay Chân Chân Công chúa.
"Hầu gia –" Thấy người chống đỡ phía trên mãi không động đậy, Chân Chân Công chúa không nhịn được gọi một tiếng, sau đó thấy vệt máu rỉ ra nơi khóe miệng Thiệu Minh Uyên.
Nàng căng thẳng vội vàng, giơ tay toan chạm vào làn môi của chàng: "Ngươi bị thương à?"
Thiệu Minh Uyên vội vàng lảng tránh, bình tĩnh nói: "Không có gì đáng ngại, công chúa điện hạ cũng không nên tùy tiện cử động thì tốt hơn."
"Được, ta không động đậy linh tinh nữa." Mặc dù nghe được giọng nói có pha chút mất kiên nhẫn của đối phương, chẳng hiểu vì sao Chân Chân Công chúa không thấy nổi giận.
Chờ đến khi vách đá ổn định trở lại, không còn đá vụn rơi rớt, Thiệu Minh Uyên mới tiếp tục đưa Chân Chân Công chúa ra bên ngoài. Cuối cùng cũng đến cửa hang động, có thân vệ đã cúi sẵn người chờ đón Chân Chân Công chúa, Chân Chân Công chúa không khỏi nạt nộ: "Dừng tay!"
"Đỡ lấy công chúa điện hạ đi." Thiệu Minh Uyên lãnh đạm.
Thân vệ nghe lời phân phó của Tướng quân, tất nhiên sẽ không hề do dự lấy một giây mà đón lấy Chân Chân Công chúa.
"Ngươi còn làm gì nữa?" Chân Chân Công chúa ngoái lại, thấy Thiệu Minh Uyên lại đi vào trong, bật hỏi.
Thiệu Minh Uyên cũng không đáp, chỉ chậm rãi men theo con đường cũ, không lâu sau mang ra thi thể của một người đàn ông.
Chàng chui hẳn ra ngoài, còn không để tâm đến bụi đất bám đầy quần áo, đi thẳng đến cạnh xe ngựa Chân Chân Công chúa: "Điện hạ, vi thần muốn hỏi người một chuyện."
"Chuyện gì?" Đến khi nằm trong xe ngựa thì Chân Chân Công chúa mới cảm thấy cả người đau mỏi không có chút sức lực nào, cơn hôn mê chỉ chực ập đến, nhưng nghe giọng nói của người kia thì vẫn vén rèm cửa lên.
"Điện hạ có đi cùng đường với Lê cô nương không?"
"Lê cô nương?" Chân Chân Công chúa là một người thông minh nhạy bén, mặc dù gương mặt của vị Tướng quân trẻ tuổi trước mắt không hề gợn sóng, nhưng đôi mắt đen tuyền sâu thẳm khiến lòng nàng căng lên, nhướn mày: "Có thì sao?"
Thiệu Minh Uyên chỉ cảm thấy xót xa trong lòng.
Chàng tin rằng nếu như Lê cô nương bị chôn dưới tầng đá này, Thần Quang cũng không hề kém cạnh người thị vệ kia, bảo vệ nàng hết mực. Chưa biết chừng cả hai người bọn họ vẫn còn sống...
"Không biết khi ấy Lê cô nương đi ở phía nào so với điện hạ? Trước, sau, hay hai bên?"
Chàng đã biết vị trí Chân Chân Công chúa bị đá vùi, tất nhiên có thế dễ dàng đoán được vị trí hay người kia.
"Lúc ấy ai cũng chỉ chăm chăm chạy trốn, làm sao bản cung để ý đến những thứ như thế được?"
"Vậy vi thần đã hiểu." Thiệu Minh Uyên cũng không nói nhiều lời, quay người bước về chỗ đất đá chất chồng.
"Ngươi đứng lại cho ta!" Trong cơn sốt ruột, Chân Chân Công chúa mới đột ngột thể hiện tính khí công chúa, mặc dù giọng nói yếu ớt, nhưng khí thế ngập tràn, tiếc là người kia chẳng hề dừng bước.
"Nàng ta rơi xuống từ đó!" Chân Chân Công chúa giận dỗi chỉ về một phía.
Thiệu Minh Uyên xoay người, nhìn lại, thì thấy nơi đó là một vách đá dựng đứng.
Ven bên kia đường núi vốn được bố trí một hàng rào an toàn, giờ đây sau trận lở đá, mọi thứ đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Thiệu Minh Uyên dời mắt, bình thản: "Nàng ấy sẽ không như vậy."
Thần Quang là do chính tay chàng dạy dỗ mà nên, cứ cho là khi ấy núi lở quá đột ngột, không ai kịp phản ứng, thì theo phản xạ Thần Quang cũng sẽ không chạy về phía tuyệt lộ như vậy.
Chưa kể Thần Quang còn phát pháo hiệu truyền tin, chứng minh khi đó vẫn còn sống. Nếu như Lê cô nương thực sự rơi xuống vách núi, chắc chắn Thần Quang sẽ chọn nhảy xuống cùng nàng.
Thần Quang là thuộc hạ của chàng, chàng giao cho Thần Quang an toàn của Lê cô nương, chắc chắn Thần Quang sẽ không lơ là bỏ dở.
Thiệu Minh Uyên không nhìn Chân Chân Công chúa nữa, chàng dùng mu bàn tay lau qua vệt máu khóe miệng, tiếp tục leo lên lớp đá dày đặc, tay không đào đất.
Chân Chân Công chúa chống tay lên thanh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt nàng rơi xuống bàn tay be bét máu thịt của Thiệu Minh Uyên, vẻ mặt phức tạp vô cùng.
Chỉ huy thành Tây là Khương Thành đi lại: "Điện hạ, để vi thần đưa người hồi cung đã."
Cho dù nàng không muốn đi nhưng cũng không thể tùy ý như bình thường được, đành miễn cưỡng gật đầu lấy lệ, rồi lại nhìn Thiệu Minh Uyên.
"Hầu gia, khi ấy phu xe của Lê cô nương đưa nàng ta chạy ngược về phía ngọn đồi bên kia, sau đó thế nào thì bản cung cũng không biết."
"Đa tạ điện hạ báo tin." Thiệu Minh Uyên gật đầu chào Chân Chân Công chúa rồi chỉ trong một thoáng, chàng đã như hùng ưng giương cánh phi về phía vách núi hơi nhô ra kia.
Mặc dù trời vừa tạnh mưa, vách núi trơn hơn bình thường rất nhiều, nhưng chàng vẫn vững vàng nắm lấy một sợi dây leo, mũi chân đặt lên một mỏm núi nhô ra, lấy đà vọt đi nhanh chóng, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đám thân vệ tuy có lòng muốn đuổi theo, nhưng biết thân thủ không được như Tướng quân, đành phải cố gắng dọn tiếp đống đất đá.
Trong đáy mắt Chân Chân Công chúa lướt qua một tia sáng kì lạ, lưu luyến che lại tấm mành xe, trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống.
Thiệu Minh Uyên vòng qua đoạn đường ngập ngụa đất bùn đá tảng, trở lại đường núi dẫn đến Đại Phúc Tự, nhanh chóng chạy lên.
Đến một chỗ thì chàng dừng lại, quan sát trong chốc lát rồi rời đường núi chạy về phía sườn đồi nghiêng nghiêng.
Bởi vì vừa tạnh mưa, trên sườn núi dần dần hiện ra những dấu chân nhếch nhác, Thiệu Minh Uyên nhìn cẩn thận, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết phủ núi băng cuối cùng cũng tan ra.
Thiệu Minh Uyên có thể khẳng định, dấu chân đàn ông này là do Thần Quang để lại.
Chàng đi dọc theo dấu chân ấy, khi đến gần một đỉnh núi khác thì phát hiện ra vài dấu chân của cô nương, có một dấu chân nhỏ hơn một chút.
Thần Quang, Băng Lục, còn có... Lê cô nương.
Thiệu Minh Uyên mơ hồ cảm thấy nhẹ hẳn cõi lòng, sau đó tiếp tục căn cứ theo dấu chân lục tìm bóng dáng bọn họ, khi đi đến một nơi cạnh sườn dốc nọ, vẻ mặt đột ngột thay đổi.