Thiều Quang Mạn

Chương 314: Không chỉ có một thủ phạm



Chương 314: Không chỉ có một thủ phạm

Editor: Ha Ni Kên

Kiều Chiêu và Thiệu Minh Uyên nhìn nhau.

Mọi chuyện càng lúc càng kỳ lạ, Vô Mai sư thái thì không thấy đâu, các ni tăng khác đều bỏ mạng. Mà lạ nhất là Tĩnh Hấp sư phụ tuy có bị thương ở cổ, nhưng vết cắt lại nông vô cùng.

Chẳng lẽ, không chỉ có một thủ phạm?

Có lẽ là thần giao cách cảm, Kiều Chiêu vừa nghĩ đến đây, Thiệu Minh Uyên đã nói: "Dựa vào hình dáng những vết thương trên cổ mọi người thì tất cả đều do một người gây ra, kể cả Tĩnh Hấp sư phụ."

Chắc chắn Thiệu Minh Uyên có nhiều kinh nghiệm hơn Kiều Chiêu ở mặt này.

Kiều Chiêu càng nghi ngờ: "Vậy tại sao vết thương của Tĩnh Hấp sư phụ lại nông như vậy?"

Kiều Chiêu cởi trói hộ Tĩnh Hấp, kiểm tra một hồi rồi nói với Thiệu Minh Uyên: "Trừ vết hằn trên cổ tay do dây thừng để lại, trên người Tĩnh Hấp sư phụ không còn ngoại thương nào khá."
Thiệu Minh Uyên nói: "Có lẽ chỉ bị đánh ngất thôi."

Kiều Chiêu rút ra một cây ngân châm: "Để ta thử xem có giúp Tĩnh Hấp sư phụ tỉnh lại hay không."

Ngân châm vừa đâm vào huyệt Bách hội (trên đỉnh đầu), Tĩnh Hấp từ từ mở mắt.

Lúc này có tiếng bước chân dồn dập truyền lại.

Tĩnh Hấp đảo đảo đôi mắt đờ đẫn, mờ mịt hỏi: "Lê Tam cô nương, bên ngoài sao rồi? Sao lại ồn vậy?"

"Tĩnh Hấp sư phụ, ngài còn nhớ trước khi hôn mê có chuyện gì xảy ra không?"

"Trước khi hôn mê?" Tĩnh Hấp càng mơ hồ.

Có tiếng vọng lại: "Sư thái, sư thái có ổn không?"

"A di đà phật, sư huynh đừng hỏi nữa, chúng ta mau vào xem sao."

Chúng tăng nhân nhanh chóng tràn vào.

Tĩnh Hấp kinh hãi: "Mấy người?"

"Tĩnh Hấp sư tỷ, sư thái không sao chứ?"

"Sư thái? Sư thái đang nghỉ trưa –" Tĩnh Hấp tỉnh táo lại, nắm chặt tay Kiều Chiêu, hỏi: "Chẳng lẽ sư thái gặp chuyện gì?"
"Tĩnh Hấp sư phụ, ngài không có ấn tượng gì trước khi ngất đi à?"

Tĩnh Hấp lắc đầu mờ mịt.

"Ngài nghĩ kỹ một chút, ấn tượng cuối cùng là gì?"

Tĩnh Hấp chìm vào suy tư: "Hình như khi ấy bần ni đang rót cho sư thái một cốc nước ấm. Sư thái có thói quen uống một cốc nước ấm sau khi nghỉ trưa."

"Khi ấy Vô Mai sư thái đang làm gì?" Thiệu Minh Uyên tiếp lời, hỏi.

"Sư thái đang nghỉ trưa ở đây—" Tĩnh Hấp tái nhợt: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không thấy sư thái đâu cả." Kiều Chiêu nói.

"Không thấy? A di đà phật, sao lại có thể như thế được? Sao có thể?" Tĩnh Hấp lảo đảo chực ngã, khó mà tiếp nhận nổi.

Kiều Chiêu an ủi bà: "Tĩnh Hấp sư phụ, ngài không nên hốt hoảng, bây giờ có manh mối gì về tung tích của Vô Mai sư thái hay không đều phụ thuộc vào ngài."

Nhân lúc Kiều Chiêu trấn an Tĩnh Hấp, Thiệu Minh Uyên nói với tăng nhân dẫn đầu: "Tại hạ đã kiểm tra sơ qua một lượt các phòng. Các vị sư phụ đều đã bị sát hạt. Bây giờ nhờ các vị sư phụ kiểm tra kỹ một lượt toàn am Sơ Ảnh, xem có thấy tung tích của Vô Mai sư thái hay không."
"Đây là chuyện đương nhiên." Tăng nhân dẫn đầu niệm nhanh một câu phật hiệu, nói với một trong những tăng nhân còn lại: "Sư đệ, đệ mau về chùa báo cáo cho chủ trị đi, dẫn thêm mấy người đến đây.3

Sau đó nói với các vị tăng nhân khác: "Còn mấy vị sư đệ mau kiểm tra am thôi, xem có thấy dấu vết của Vô Mai sư thái hay không."

"Được."

Đợi đến khi tăng nhân đi hết, trong phòng còn lại bố người: ni tăng Tĩnh Hấp, tăng nhân dẫn đầu từ Đại Phúc Tự, và hai người Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu đưa cốc nước trên bàn cho Tĩnh Hấp.

Tĩnh Hấp cầm cốc nước mặt buồn rười rượi: "Đây là nước mà bần ni chuẩn bị cho sư thái."

"Sau khi đưa nước cho Vô Mai sư thái, Tĩnh Hấp sư phụ làm gì?" Thiệu Minh Uyên hỏi.

"Làm gì nữa ?" Tĩnh Hấp nhíu mày nghĩ, cuối cùng lắc đầu: "Bần ni cũng không nhớ nữa, mở mắt lại đã thấy chư vị rồi."

"Tĩnh Hấp sư phụ nghĩ kỹ một chút xem, đặt nước lên bàn xong ngài có đi ra khỏi phòng không?" Kiều Chiêu hỏi.

Tĩnh Hấp lắc đầu: "Bần ni không nhớ là có chuyện đấy."

"Vậy chắc hẳn Tĩnh Hấp sư phụ bị tập kích trong phòng rồi." Thiệu Minh Uyên nói.

Tăng nhân dẫn đầu mở miệng: "Khi bần tăng dẫn mấy vị sư đệ đến đây có thấy một vị sơn dân đã chết –"

"Đó là hung thủ, khi tại hạ chạy đến hắn đang chuẩn bị gϊếŧ Lê cô nương diệt khẩu."

"A di đà phật, nếu Hầu gia giữ lại mạng của hắn có lẽ đã tra hỏi được ít nhiều." Tăng nhân thở dài.

Thiệu Minh Uyên bình tĩnh nói: "Tại hạ nóng lòng cứu người, không để ý được nhiều."

Cho dù chuyện này lặp lại lần nữa, chàng vẫn không do dự gϊếŧ chết kẻ kia.

Chuyện khi ấy, ai biết để chậm thêm một giây thì sẽ xảy ra chuyện gì. Chàng không thể nào lôi tính mạng và trong sạch của Lê cô nương ra để cân đo được.

Sau một lúc, mấy vị tăng nhân quay lại: "Sư huynh, trong am không có dấu vết nào của sư thái hết."

"A di đà phật –" Tăng nhân dẫn đầu thầm niệm, tâm trạng trĩu nặng.

Thiệu Minh Uyên trấn an: "Nếu bây giờ Vô Mai sư thái không ở trong am thì thực ra có thể coi là một tin tốt."

"Gì cơ?" Tăng nhân dẫn đầu sửng sốt.

Kiều Chiêu nói: "Điều này chứng minh rất có thể Vô Mai sư thái còn sống!"

Thiệu Minh Uyên tán thưởng nhìn nàng, sau đó đảo mắt xung quanh, hỏi: "Bình thương Vô Mai sư thái hay ở đây à?"

"Không, đây chỉ là nơi sư thái nghỉ trưa thôi, bình thường Vô Mai sư thái ở phòng khác." Tĩnh Hấp nói.

"Tĩnh Hấp sư phụ cảm thấy sao rồi? Nếu không có gì đáng ngại thì cảm phiền dẫn đường đến đó được không?"

"Bần ni không sao hết." Tĩnh Hấp nén lại khó chịu sau khi bị trói thật lâu, đứng dậy, dẫn mọi người đến phòng của Vô Mai sư thái.

Thiệu Minh Uyên kéo Kiều Chiêu, nói nhỏ: "Đi theo ta, đừng rời bước nào."

"Được." Kiều Chiêu khẽ gật đầu.

Núi vừa lở mấy hôm, ngăn cách liên lạc giưa Đại Phúc Tự với bên ngoài. Sau đó lại xảy ra chuyện này. Ai mà biết thủ phạm đang núp ở đâu chứ?

"Đây chính là phòng mà thường ngày sư thái vẫn ở." Tĩnh Hấp đẩy cửa phòng ra.

Mọi người nhìn vào thì ngẩn cả ra.

Vô Mai sư thái thích sạch sẽ vô cùng, bình thường sàn nhà cũng phải sạch không hạt bụi nào, vật nào nằm đúng chỗ đó. Nhưng giờ đây căn phòng hỗn loạn vô cùng, hiển nhiên đã bị lục soát một hồi.

"Hẳn Vô Mai sư thái đang giữ vật mà đối phương cần." Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, Thiệu Minh Uyên nói.

"Hiển nhiên thủ phạm không tìm được, lại lo lưu lại lâu đêm dài lắm mộng, bắt luôn Vô Mai sư thái đi." Kiều Chiêu nói tiếp.

Hai người nhìn nhau, đồng thanh: "Ít nhất phải có hai người!"

Một người đã mang Vô Mai sư thái đi mất, một người lặng lẽ ở lại am, chờ Kiều Chiêu trở về thì gϊếŧ người diệt khẩu, kéo dài thời gian bị phát hiện.

"A di đà phật, ý hai vị thí chủ là còn có kẻ khác à? Không biết rốt cuộc hắn đã đưa sư thái đi đâu?"

Kiều Chiêu vừa muốn nói, đã chú ý thấy Thiệu Minh Uyên nháy mắt nhanh một cái với nàng.

Chương 315: Bên người ta là an toàn nhất