Thiều Quang Mạn

Chương 329: Tìm được sư thái



Editor: Ha Ni Kên

Chúng tăng nghe xong mặt mày nghiêm lại.

Bọn họ không ngu, tất nhiên biết những lời phân tích của Thiệu Minh Uyên đều có lý.

Lúc nửa đêm, nếu không phải tín nhiệm thì sao có thể mở cửa mời vào? Vậy việc hung thủ là tăng nhân trong chùa không còn gì để chối cãi nữa. Mà kết luận này khiến tâm trạng của chúng tăng trở nên nặng nề.

"Không Vân, triệu tập tất cả đệ tử." Trụ trì phân phó.

Tăng nhân dẫn đầu Không Vân dạ một tiếng.

Không lâu sau, tiếng chuông rền vang không dứt tại sơn tự.

Nửa đêm yên tĩnh, tiếng chuông vang vọng, đến cả những người đang cố khai thông con đường dưới chân núi Lạc Hà không kể ngày đêm cũng giật mình.

Giang Thập Nhất vọt đến trước mặt Thiệu Tri: "Trong chùa đã xảy ra chuyện gì rồi? Hầu gia có truyền tin gì không?"

"Không." Thiệu Tri tức giận đáp gọn lỏn, nhìn về phía sơn tư.
Dưới chân núi, nhiều người không còn lòng ngủ tiếp.

Trong chùa, tăng nhân đang say giấc phải tỉnh hết dậy, vội vàng khoác áo tăng chạy đến đại điện.

Thiệu Minh Uyên và Kiều Chiêu coi như người ngoài cuộc, yên lặng đứng nhìn.

"Có mệt không?" Thiệu Minh Uyên đột nhiên hỏi.

Trong bóng đêm, đôi mắt của người con gái sáng ngời, khẽ lắc đầu: "Bây giờ cũng không ngủ được."

"Yên tâm, người nọ không thể bình tĩnh được lâu, lại còn làm lộ chân tướng rồi, nhanh chóng sẽ phơi bày hết thôi."

"Biết là vậy, chỉ không biết sư thái thế nào rồi." Kiều Chiêu nhìn trụ trì đang đứng ở xa.

Trụ trì như cảm nhận được, khẽ gật đầu với hai người.

Dưới an bài của trụ trì, tất cả các tăng nhân bất kể già trẻ, chia thành nhiều đội lục soát chỗ ở của mọi người. Đại Phúc Tự sáng như ban ngày, đến khi sắc trời ửng hồng đèn l*иg mới tắt.
Chúng tăng quay về tập hợp tại đại điện, không thu hoạch được gì.

Tăng nhân dẫn đầu Không Vân nói: "Trụ trì, đã lục soát chỗ ở của tất cả đệ tử rồi, không phát hiện được gì khả nghi. Ta nghĩ hay là mời phu xe và nha hoàn của Lê cô nương ra rồi hỏi cho ra nhẽ đi."

"Sao sư phụ không chờ thêm một chút?"

"Còn chờ đợi gì nữa? Hầu gia nói hung thủ là tăng nhân trong chùa của chúng ta, nhưng đến giờ cũng không phát hiện được điều gì khả nghi, mà hai người kia rất lại rất đáng ngờ, nhất định có quan hệ với hung thủ."

"Đúng là có quan hệ, nha hoàn của ta thấy được dáng vẻ đồng bọn của thợ săn." Kiều Chiêu đột ngột lên tiếng.

Chúng tăng kinh hãi, vẻ mặt của tăng nhân dẫn đầu Không Vân đanh lại: "Đã vậy, vì sao Lê cô nương không nói ra từ sớm?"

Kiều Chiêu bật cười: "Nói ra từ sớm để hung thủ gϊếŧ người diệt khẩu à?"
"Vậy thì mời vị nữ thí chủ kia ra đây xác nhận hung thủ đi." Không Vân lạnh lùng nói.

Kiều Chiêu không đáp, quay sang nhìn trụ trì.

Trụ trì trầm giọng: "Mọi người bình tĩnh chớ vội vàng, chờ một chút đã."

"Trụ trì còn muốn chờ gì nữa?" Không Vân khó hiểu.

Trụ trì cười không nói gì.

Hai khắc sau, một vị tăng nhân trẻ đi vào, ghé tai trụ trì nói nhỏ mấy câu, trụ trì gật đầu liên tục, vẻ mặt vui mừng.

Đến khi tăng nhân trẻ nói xong lui xuống một bên thì trụ trì mới nhìn mọi người một lười, cười nói: "Tìm được sư thái rồi."

"Tìm được sư thái rồi?" Chúng tăng trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc, vội hỏi: "Trụ trì, sư thái đang ở đâu? Sao lại tìm được vậy?"

Bọn họ lục soát mọi ngóc ngách ở đây, còn trụ trì lại sai người đi tìm sư thái từ khi nào?

Chúng tăng không khỏi nhìn tăng nhân trẻ tuổi, lúc này mới chợt hiểu: Nãy giờ vẫn không thấy tiểu đệ tử Tĩnh Hư của trụ trì. Nhưng Tĩnh Hư vốn không có địa vị gì quan trọng, lại còn trẻ, ít người để tâm.

"Không Vân, giờ ngươi có thể nói qua xem, vì sao ngươi lại bắt cóc sư thái, sát hại thủ tọa rồi chứ?" Trụ trì đột ngột nhìn Không Vân rồi hỏi.

Lời nói tựa sấm rền giáng vào đầu chúng tăng, mọi người không nhịn được lùi ra, tạo thành khoảng cách quanh Không Vân.

Không Vân khϊếp hoảng: "Ý trụ trì là gì vậy? Đệ tử nghe không hiểu!"

"Tĩnh Hư, con nói cho Không Vân biết, đã phát hiện ra sư thái ở đâu?"

Tĩnh Hư cúi đầu hành lễ với trụ trì rồi cao giọng nói: "Sư thái được tìm thấy ở trước kho lương thực."

Ánh mắt nhìn Không Vân của chúng tăng càng thêm khác thường.

Không Vân không hề nao núng: "Mặc dù đệ tử quản lý kho lương thực, nhưng sư thái được tìm thấy ở đó cũng không chứng minh được rằng liên quan đến đệ tử."

Trụ trì nghiêm mặt, lắc đầu nhìn Không Vân: "Đêm qua trước khi Quan Quân Hầu và Lê cô nương rời khỏi chỗ ta, đã miêu tả rằng rất có khả năng hung thủ có đặc điểm thế này: gầy ốm, xuất gia sau khi đã trưởng thành, có thể tùy ý đi ra ngoài mà không khiến ai hoài nghi gì."

"Đệ từ phù hợp với đặc điểm đó đâu phải ít."

Trụ trì nhìn xoáy Không Vân, bình thản: "Vậy nếu thêm một điều là, rất có thể từng là dân tỵ nạn hoặc ăn xin mà suýt chết đói dưới chân núi từ nhiều năm trước thì sao?"

Không Vân cứng người.

Trụ trì thở dài: "Ta đã cho đệ tử kiểm tra sổ sách cả đêm, hai mươi năm qua, những người phù hợp với điều này không quá bảy người. Trong số bảy người này, chỉ có mình ngươi là thỏa mãn ba đặc điểm kia mà thôi."

Không Vân bật cười: "Vậy nên trụ trì đã nghi ngờ đệ tử từ sớm à? Nhưng chỉ dựa vào suy đoán bừa bãi của mấy kẻ ngoại lai mà đệ tử lại bị kết tội à?"

"Tín Hải –"

Một tăng nhân trung tuổi đi lên, trên tay là một khay, trên khay là một bộ quần áo được xếp gọn gàng.

Thấy quần áo trên khay, Không Vân biến sắc.

"Đây là quần áo cho hương khách lục soát được từ phòng Không Vân sư huynh, trên còn có vệt máu."

Trụ trì nhìn đăm đăm Không Vân: "Không Vân, ngươi còn muốn nói gì nữa không?"

Không Vân nhìn chằm chằm trụ trì, vẻ mặt biến đổi liên tục, hồi lâu mới thở dài: "Hóa ra trụ trì lại diễn một màn kịch hay đến vậy, tập hợp toàn bộ đệ tử trong chùa để ta dẫn đi lục soát khắp nơi là hòng không cho ta có thời gian xử lý bộ quần áo có phải không?"

"Bắt Không Vân lại." Trụ trì quay lưng.

Vũ tăng đã sớm thủ sẵn một bên lập tức vây quanh Không Vân.

"Muộn rồi..." Không Vân miễn cưỡng nói ra những lời này, máu đen nhánh chảy từ khóe miệng.

Khi hắn nhìn thấy Tĩnh Hư, hắn đã tự cắn nát cái răng chứa túi độc rồi.

Không Vân trợn mắt nhìn lên trời, lẩm bẩm: "Ta hối hận rồi –"

Nếu không vì ân tình đưa cơm năm ấy mà mề lòng xin đồng bạn giữ lại tính mạng của Tĩnh Hấp, có phải sẽ không để lại sơ hở khiến người khác ngoài nghi?

Không Vân mở mắt thật to, đã tắc thở.

Mọi người nghe được lời không thành câu của hắn, nhưng vĩnh viễn không đoán được hắn hối hận chuyện gì.

"A di đà phật –" Trụ trì thở dài một tiếng: "Tĩnh Hư, con dẫn đường đi, chúng ta đi thăm sư thái."

Khi Kiều Chiêu nhìn thấy Vô Mai sư thái, Vô Mai sư thái đang tựa người vào gối, vả mặt yếu ớt nhưng ánh mắt bình tĩnh vô cùng.

"Mọi người đến rồi." Không Vân nhoẻn miệng cười: "Trụ trì sư huynh, ta muốn nói chuyện riêng với Lê cô nương."

Trụ trì gật đầu một cái, cùng đám người Thiệu Minh Uyên lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn Vô Mai sư thái và Kiều Chiêu.

"Sư thái, người thấy thế nào rồi? Để tiểu nữ bắt mạch cho người nhé?"

Vô Mai sư thái cười: "Bần ni không bị ngược đãi gì, chỉ là chưa có gì vào bụng thôi."

"Vậy để tiểu nữ đi nấu chút cháo trắng và thức ăn cho sư thái đi."

"Không cần vội." Vô Mai sư thái ngăn nàng lại: "Thí chủ bị dọa sợ rồi phải không?"

--------------------------------