Thiều Quang Mạn

Chương 331: Xuống núi



Editor: Ha Ni Kên

Cẩm Y Vệ ngăn lại những người muốn lên núi.

"Con gái ta còn ở trên kia, tại sao ta lại không được lên hả?" Hà thị tiến lên một bước, ưỡn ngực nói.

"Trừ Cẩm Y Vệ ra không ai được lên núi hết." Giang Thập Nhất lạnh lùng nói.

"Ngươi có biết phải trái gì không vậy?" Hà thị chống nạnh chất vấn.

Giang Thập Nhất vô cảm vung tay: "Lên núi."

Cẩm Y Vệ bọn họ đã bao giờ dựa vào trái phải để làm việc? Người đàn bà này nói linh tinh quá.

"Lão gia, ngài xem mấy người này—" Hà thị giận vô cùng, kéo kéo ống tay áo của Lê Quang Văn.

Giang Viễn Triều đi đến: "Lê phu nhân chớ nóng lòng, chúng ta cũng chỉ làm theo lệnh phía trên thôi. Tại hạ đảm bảo với phu nhân, nhất định sẽ đưa Lê cô nương bình yên vô sự về với phu nhân."

"Đa tạ." Lê Quang Văn qua loa đáp lấy lệ rồi kéo Hà thị: "Qua lán nghỉ chân kia chờ đi."
Bên đường, có một lán nghỉ chân còn to hơn cái đầu, là từ tiền túi của Hà thị, vợ chồng hai người hàng ngày đều đặn đến đó điểm danh.

Trì Xán đứng yên ở ven đường không nhúc nhích, Dương Hậu Thừa đẩy vai chàng: "Thập Hi, chúng ta cũng đến lán nghỉ chân ngồi chờ đi, chờ ở đây cảm nắng mất."

"Huynh nghĩ, tiếng chuông truyền ra từ đêm đỉnh núi đêm hôm ấy là vì gì?"

Dương Hậu Thừa gãi đầu: "Không biết mà, sau hỏi Thiệu Tri hắn cũng không nói gì cò gì."

Trì Xán nhìn về phía Đại Phúc Tự, ánh mắt sâu thẳm: "Không nói gì, mới là có vấn đề."

Mặc dù tính khi chàng thất thường, nhưng cũng biết mình biết ta. Giờ Cẩm Y Vệ không có ai lên núi, đủ để hiểu trên núi đã phát sinh chuyện rất lớn. Dù chàng chỉ hận không thể được gặp Lê Tam ngay lập tức, cũng biết không được làm bừa.
Chu Ngạn nói đúng, nếu chàng muốn đoạt được điều mình muốn, trước hết phải thật bình tĩnh, mới có thể nắm chặt vận mệnh trong tay.

Lê Tam. Có lẽ muội phải tiếp tục chờ ta rồi.

"Đội trưởng, chúng ta không lên núi thật à?" Mất tên thân vệ vây quanh Thiệu Tri hỏi.

Thiệu Tri vừa đi vừa nói: "Không nghe thấy lời của Cẩm Y Vệ à, phía trên đã truyền xuống, chỉ có phép quân Cẩm Y Vệ lên núi thôi."

"Dựa vào đâu chứ, tin tức trong núi toàn do Tướng quân chúng ta truyền lại, giờ đường thông rồi mà chúng ta lại không thể lên núi đón Tướng quân đại nhân xuống là thế nào?" Có người không phúc.

Thiệu Tri giơ tay đánh một cái: "Đừng có nói linh tinh, ngươi muốn gây họa cho Tướng quân à?"

Cẩm Y Vệ mới là tâm phúc của Hoàng Thượng, thời điểm này Tướng quân càng phải khiêm tốn. Giờ bọn họ đẩy Tướng quân lên đầu gió, hại Tướng quân bị Hoàng Thượng ghi thù, lợi ít hại nhiều.
"Qua bên kia chờ đi, chẳng mấy Tướng quân đại nhân sẽ xuống thôi."

Gần trăm Cẩm Y Vệ dưới sự chỉ huy của Giang Viễn Triều và Giang Thập Nhất đi đến Đại Phúc Tự.

Án mạng xảy ra tại am Sơ Ảnh và Đại Phúc Tự đã được Thiệu Minh Uyên truyền tin bằng bồ câu đưa thư. Giang Viễn Triều gánh vác trọng trách điều tra cho rõ vụ án còn Giang Thập Nhất phụ trách hộ tống Vô Mai sư thái xuống núi.

"Lê cô nương, đi thôi." Giang Thập Nhất sắp xếp thỏa đáng cho Vô Mai sư thái rồi đi đến trước mặt Kiều Chiêu.

Kiều Chiêu cúi người chào Thiệu Minh Uyên: "Thiệu Tướng quân, vậy ta xuống núi trước. Giờ Thần Quang chưa thể xuống núi được, để hắn nghỉ tạm lại chùa đi."

Nàng mắc kẹt trong núi lâu như vậy, nhất định đã khiến cha mẹ Lê gia lo lắng.

"Lê cô nương đi thong thả." Nhìn bóng lưng xa dần của người con gái, Thiệu Minh Uyên cảm thấy vài phần hâm mộ.

Có người lo lắng nhớ mong, đúng là thật tốt.

"Hầu gia?" Giang Viễn Triều nhíu mày.

Thiệu Minh Uyên dời mắt, giấu hết mọi điều: "Giang đại nhân, chúng ta vào trong nói chuyện thôi."

"Được." Giang Viễn Triều cười cười, quay đầu nhìn qua Giang Thập Nhất;

Rốt cuộc nghĩa phụ đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ chỉ vì muốn xóa sạch mọi cơ hội gặp gỡ giữa hắn và Lê cô nương, muốn tác thành cho Giang Thập Nhất?

Nghĩ đến đây, Giang Viễn Triều phá lên cười.

Hắn cũng không bao giờ nghĩ đến việc Lê cô nương sẽ trúng mỹ nam kế. Ừm, hắn hơi mong chờ đến cảnh Giang Thập Nhất thất thểu vì vị từ chối rồi.

Lần đầu tiên Kiều Chiêu cảm thấy đường núi dài đến vậy, may mà Băng Lục nói không ngừng một bên, khiến thời gian trôi đi phần nào.

"Cô nương, khi nào Thần Quang mới có thể xuống núi ạ?"

"Hửm?"

Tiểu nha hoàn đỏ mặt: "Hắn là phu xe của cô nương mà, nếu không hồi phủ thì sau này cô nương xuất môn kiểu gì?"

Giang Thập Nhất cách đó không xa, lạnh lùng hỏi: "Lê cô nương cần phu xe à?"

Nghĩa phụ đã nói, bất kỳ nhu cầu của Lê cô nương, chỉ cần nằm trong phạm vi hợp lý thì hắn phải cố gắng thỏa mãn.

"Liên quan gì đến ngươi chứ?" Băng Lục liếc xéo.

Cái tên Cẩm Y Vệ này mắc bệnh à, đang yên đang lành lại nhăm nhe muốn cướp cái ghế phu xe của Thần Quang nhà nàng?

Kiều Chiêu cũng cảm thấy kỳ lạ, có lẽ nàng và Cẩm Y Vệ không hợp bát tự. Trước Giang Viễn Triều không dưng để mắt đến một tiểu cô nương như nàng một cách bất thường, hại nàng suýt thì lộ thân phận. Giờ lại thêm một tên Giang Thập Nhất, mặc dù lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng số lần xuất hiện trước mặt nàng càng lúc càng nhiều.

"Không cần, ta có phu xe rồi." Kiều Chiêu bình tĩnh đáp.

"Ờ." Giang Thập Nhất ngắn gọn đáp.

Thế thì tốt, hắn đỡ phải chạy đi tìm phu xe. Hy vọng Lê cô nương cứ như thế, để người khác đỡ lo.

Nói mới nhớ, sao nghĩa phụ lại để hắn làm cái việc nhàm chán vô tích sự như thế này làm gì chứ? Rõ ràng hắn giỏi điều tra thẩm vấn hơn Giang Thập Tam, roi da ngâm nước muối mới là sở trường của hắn.

Một đường yên lặng xuống núi, Kiều Chiêu nhìn khắp xung quanh, vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Lê Quang Văn và mọi người thì Hà thị đã ôm chầm lấy nàng: "Chiêu Chiêu của nương, cuối cùng nương cũng gặp được con rồi, hu hu hu..."

"Phu nhân, ngài đang cản đường." Giang Thập Nhất lạnh lùng nhắc.

Băng Lục bĩu môi lẩm bẩm: "Chưa thấy kẻ nào phá đám như thế luôn."

Giang Thập Nhất vô cảm liếc Băng Lục một cái.

Băng Lục bỗng cảm thấy lạnh gáy khó hiểu, không dám nói tiếp.

"Nương, chúng ta về rồi hẵng nói." Kiều Chiêu không thích bị mọi người vây quanh nhìn, lên tiếng.

"Phải, phải, về nhà, chúng ta về nhà thôi. Mấy ngày vừa rồi tổ mẫu con không ăn không ngủ nổi, mong con mãi." Hà thị vừa kéo tay Kiều Chiêu, vừa đi về phía Lê Quang Văn.

"Lê cô nương, Giang Đại cô nương rất lo lắng, muốn mời cô nương đến Giang phủ làm khách." Giang Thập Nhất đưa ra một tấm thiệp mời.

Kiều Chiêu nhận lấy: "Thay ta cảm ơn Giang Đại cô nương."

Hà thị nhìn Kiều Chiêu nhận thiệp mời, quýnh lên, kéo tay Kiều Chiêu: "Chiêu Chiêu, con xanh xao quá, mau về nhà cùng nương, để nương gọi đại phu đến khám bệnh cho con."

Nói xong, Hà thị mặc kệ phản ứng của Giang Thập Nhất, kéo Kiều Chiêu lên xe ngựa đậu vên đường.

Lê Quang Văn lúng túng sờ mũi.

Ông vẫn chờ con gái nhào vào lòng mừng đến chảy nước mắt đấy, kết quả một tiếng cha cũng chưa được nghe mà đã bị vợ kéo lên xe rồi, chẳng vui tí nào!

Thấy xe ngựa dần khuất bóng, Dương Hậu Thừa khó hiểu đẩy Trì Xán: "Thập Hi, sao huynh không qua đó?"

Trì Xán lườm chàng: "Lúc này qua làm cái gì? Ta có ngu đâu!"

Nếu chỉ có Lê Tam thì không nói, đây còn có cả cha mẹ người ta. Dù sao thfi chàng cũng là một thanh niên quy củ đầy đủ.

--------------------------------