Thiều Quang Mạn

Chương 35: Đảo ngược tình thế



Chương 35 : Đảo ngược tình thế

Edit & Beta: Ha Ni Kên

Mắt phải của Khương lão phu nhân như phủ một lớp sương mờ, bà nén giận nhìn chằm chằm, ánh mắt trầm đυ.c, làm người khác phải sợ hãi trong lòng.

Hà thị rốt cuộc không chịu nổi loại không khí này, vội chạy đến đứng che trước người Kiều Chiêu, nói to với Khương lão phu nhân: "Hương Quân, Chiêu Chiêu còn nhỏ, không hiểu chuyện, nếu muốn phạt thì hãy phạt ta đi!"

Kiều Chiêu đứng phía sau lưng Hà thị, tuy rằng bó tay trước sự lỗ mãng của bà nhưng khi nhìn thấy tay bà chắp sau người run nhè nhẹ, trong lòng nàng không dâng lên nổi một chút trách móc.

"Hà thị, lỗi của ngươi là không dạy nghiêm nữ nhi, lát sau ta sẽ tính. Bây giờ thì ngươi tránh ra một bên. Một người phạm sai lầm mà không nhận trừng phạt gì, sẽ không hiểu mình sai ở đâu, lần sau lại tiếp tục vi phạm lỗi lầm ấy. Nếu giờ ngươi che chở nàng, tức là hại nàng." Khương lão phu nhân lời nói đầy tính đạo đức.
"Hương Quân nói đúng, lần này ta sẽ kiên quyết xử lý nghiệp chướng này." Đặng lão phu nhân cơ mặt căng cứng nói.

Khương lão phu nhân xoay con ngươi mờ đυ.c rồi cười lạnh: "Đệ muội, ta thấy các ngươi đều không đành lòng. Thôi thì để Tam nha đầu do ta dạy bảo đi!"

Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, bà còn không hiểu người em dâu này sao, suốt ngày thích bao che khuyết điểm, dù cho tiểu bối gây chuyện cũng không nỡ để người ngoài giáo huấn. Hôm này bà dù không nhúng được tay vào thì cũng phải làm cho người em dâu này nghẹn tức trong lòng, giận dữ đủ để phun trào lên người cái đôi mẹ con không hiểu lễ nghĩa này.

Đặng lão phu nhân bị cơn tức chẹn ngang họng không cách nào hạ hỏa, hung hăng trừng mắt nhìn Hà thị.

Tuy nói rằng hai phủ sớm ở riêng, nhưng vẫn cùng một chữ "Lê" như cũ. Khương lão phu nhân vốn rất có uy trong tộc, muốn xen vào việc giáo dục cô nương trong tộc, tộc trưởng với nhóm trưởng lão trong tộc có khi còn lấy làm vui mừng, huống chi hai nhà còn là huynh đệ ruột thịt.
"Bá tổ mẫu nói đúng." Trong không khí bị đè nén căng thẳng, Kiều Chiêu mở miệng, hấp dẫn mọi ánh mắt.

Nàng không hề căng thẳng, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Khương lão phu nhân, tràn đầy chân thành: "Một người phạm sai lầm mà không nhận trừng phạt gì, sẽ không hiểu mình sai ở đâu, lần sau lại tiếp tục vi phạm lỗi lầm ấy."

Nàng nhắc lại không sai một chữ lời của Khương lão phu nhân, mọi người cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

Khương lão phu nhân trầm mắt nhìn Kiều Chiêu một lười, rồi cười lạnh: "Tam nha đầu có thể hiểu điều này, coi như có thể cứu chữa."

Kiều Chiêu có chút muốn cười.

Vị Hương Quân này ỷ vào thân phận lại làm thay việc người khác, đúng là không có chút khách sáo nào.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, Kiều Chiêu liền đi qua Hà thị, bước vài bước rồi dừng lại: "Khi đó ta chính là đứng ở đây, còn Nhị tỷ thì giơ tay tại đây."
Lê Kiều không khỏi cười khẩy: "Lê Chiêu, sao ngươi vẫn còn ăn nói bừa bãi? Lúc đấy ta được Đại tỷ nâng dậy, tay chân đau không chịu nổi, sao còn có sức đánh ngươi? Đại tỷ, tỷ nói có phải hay không?"

Lê Kiểu không hài lòng ngữ khí gây sự của Lê Kiều nhưng dù sao giữa các nàng cũng chưa từng có mẫu thuẫn gì. Nàng không thích Lê Kiều vì không hợp tính cách, nàng không thích Lê Chiêu vì từ sinh ra đã thế rồi.

Lập tức, Lê Kiểu không do dự đưa ra lựa chọn: "Đúng vậy, lúc đấy chính là ta nâng Nhị muội đứng dậy, rồi lại đỡ Nhị muội ngồi xuống."

Để tăng thêm độ tin tưởng, nàng còn cố tình chỉ ra vị trí lúc đấy.

"Ý của Đại tỷ là, Nhị tỷ căn bản không đến gần đây?" Kiều Chiêu ôn hòa nhã nhặn hỏi.

Ngữ khí bình tĩnh của tiểu cô nương làm Lê Kiểu nảy sinh vài phần âu lo trong lòng. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, nàng cũng không nghĩ nha đầu trước mặt còn gây ra được sóng gió gì, trong lòng hung ác nói: "Đúng, Nhị muội ngồi xuống ta vẫn săn sóc nàng, làm sao chúng ta có thể qua đó được?"

Gặp ván cờ đã định, Lê Kiều trong lòng vui sướиɠ, lạnh lùng nhìn Kiều Chiêu: "Tam muội, ngươi hại ta thảm như thế này, nhận sai trước mặt trưởng bối khó khăn đến thế sao? Thật sự là không được dạy dỗ cẩn thận!"

Lời này như cú tát vào mặt Đặng lão phu nhân.

Hà thị vốn coi khuê nữ như trân bảo giận dữ thốt lên: "Ai không được dạy dỗ cẩn thận? Tiểu nha đầu lời nào cũng thật khó nghe, ta thấy cả nhà ngươi mới không biết dạy dỗ cẩn thận!"

Kiều Chiêu : "..."

Chưa từng nhìn thấy Hà thị như thế này, gương mặt tràn đầy uy hϊếp của bà làm tâm tình Kiều cô nương tự dưng hết sức phức tạp, ngay cả Lê Kiểu cũng hận không thể dán mồm cái vị kế mẫu này lại.

Cả nhà không biết dạy dỗ cẩn thận? Thế này không phải là mắng cả Hương Quân sao? Nếu Hương Quân tức giận mãi thì sau này yến hội trong vòng các quý nữ sẽ không mang theo cô nương Tây phủ, như thế sao mà tốt được?

Lúc này Đặng lão phu nhân không thể dành nổi cho con dâu một ánh nhìn yêu thương.

Khụ khụ, tuy rằng bà cũng cảm thấy lời này có chút đúng, nhưng cũng không nên nói thẳng ra như thế chứ?

Khương lão phu nhân giận tái mặt.

Bà không biết dạy dỗ cẩn thận?

Nữ nhi con địa chủ này sao lại dám nói như thế?

Khương lão phu nhân thở dài một hơi: "Đệ muội, nhân lúc đứa nhỏ chưa còn lớn hẳn thì ta còn có thể dạy bảo một phen, mấy chuyện khác ngươi xem xét rồi xử lý đi."

Đây là ám chỉ Hà thị hết thuốc chữa, dù có tình nghĩa gì thì cũng phải vứt đi thôi.

Kiều Chiêu sợ mẫu thân lại nói ra lời lẽ gì kinh người, cao giọng: "Ta hỏi lại lần nữa, hai vị tỷ tỷ thực sự vẫn không tiến lại đây?"

Lê Kiểu có chút bất an, không hé răng.

Lê Kiều cao giọng đáp lại: "Nói to thế mà chưa nghe thấu à? Nói trăm lần thì cũng thế thôi, chúng ta không qua, không qua!"

Kiều Chiêu bỗng nhiên cười, nghiêng người lộ ra một tấm bình phong mẫu đơn làm từ ngọc lưu ly.

Gần đây, bình phong trong khuê phòng các cô nương phần lớn là làm từ gỗ, khảm tranh tú bình; bình phong từ ngọc lưu ly như trong phòng Kiều Chiêu cũng không có nhiều, nhất là ở Lê phủ. Đây chính là bình phong độc nhất, do Hà thị tặng cho khuê nữ bảo bối làm quà sinh nhật.

Bình phong từ ngọc lưu ly ở giữa chạm hoa tươi đẹp, sắc thái sặc sỡ. Mọi người trong giây lát không nhìn ra manh mối gì, chỉ cảm thấy không hiểu nổi hành động này của Kiều Chiêu.

Hừ, những người này khả năng quan sát thật bình thường, Kiều cô nương nghĩ thầm.

Nàng nâng tay chỉ vào một điểm: "Bá tổ mẫu, tổ mẫu, hai ngài nhìn xem, nơi này còn lưu lại nửa dấu tay kèm theo máu."

Lời này vừa nói ra, bên trong không khí trở nên quỷ dị.

Lê Kiều đột nhiên đi qua xem, đến gần bình phong lưu ly rực rỡ mới nhìn thấy nửa dấu vân tay mơ hồ dính máu.

Lê Kiều cắn chặt môi.

Mà trên mặt Lê Kiểu đã cắt không còn giọt máu.

Các nàng đã khẳng định không đi qua, thế vệt vân tay máu trên bình phong kia là từ đâu ra?

Hai cô nương không ngốc, tự nhiên hiểu được đã nhảy vào bẫy người khác cài sẵn.

Lời nói dối đột nhiên bị vạch trần, hai người có chút hoang mang.

Ngũ cô nương Lê Thù đứng ở trong góc lần đầu tiên đánh giá Kiều Chiêu một cách tử tế, im lặng trừng mắt nhìn nàng một lượt.

Nàng nhớ rõ, sau khi Nhị tỷ bị thương thì mọi chuyện trở nên thật hỗn loạn, không ai thèm quan tâm đến cái bình phong cỏn con. Tại sao Tam tỷ lại có thể phát hiện dấu tay trên bình phong?

Nàng cẩn thận hồi tưởng, đột nhiên nhớ ra.

Nhị tỷ đánh Tam tỷ, Tam tỷ tránh được. Nhị tỷ tay đánh vào bình phong, lúc đấy Tam tỷ tiện tay đỡ bình phong.

Trời ơi, chỉ tiện tay đỡ cái bình phong mà Tam tỷ cũng thấy được ư? Lại còn đào hố chờ Đại tỷ và Nhị tỷ nhảy vào?

Lê Thù mắt trừng còn lớn hơn, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ: Tam tỷ thật lợi hại, về sau không dám... nói xấu Tam tỷ nữa!

Trầm mặc qua đi, Khương lão phu nhân cực kỳ bình thản nhìn về phía cháu gái Lê Kiều.

Lê Kiều vẫn cố giãy dụa: "Thế cũng không chứng minh được là của ta, ai biết được kẻ nào khi nào tạo ra vết đó---"

Kiều Chiêu bình tĩnh cắt đứt lời của nàng: "Dấu vân tay của mỗi người đều không giống nhau --"

Kiến thức thông thường như thế này mà cũng không biết à?

Trong lòng Kiều cô nương khinh bỉ một trận.