Khẳng định được cháu gái có một tay thư pháp tuyệt hảo, tâm trạng của Đặng lão phu nhân càng tốt, càng cảm thấy mình đã đúng khi tặng nghiên mực: "Chiêu Chiêu, kinh Phật cháu chép cực kỳ tốt. Ngày mai tổ mẫu sẽ đem đến Đại Phúc Tự, Phật tổ chắc chắn cũng cảm nhận được tấm lòng thành của cháu."
Sau khi Đặng lão phu nhân rời đi, Băng Lục nhíu mày: "Cô nương, sao nô tỳ lại cảm thấy ngày mai Đặng lão phu nhân muốn người ở nhà?"
Chủ tử nói đi, nói là nô tỳ nghĩ sai đi!
Kiều Chiêu đang ngồi trên ghế con mà A Châu vừa lôi ra phơi nắng, nghe thấy thì thản nhiên nói: "Em nghĩ không sai đâu."
Băng Lục rũ rượi cả người.
Mỗi khi đến ngày Phật Đản, nữ quyến tại các quý phủ kinh thành đều đổ đến Đại Phúc Tự xem lễ. Các phu nhân sẽ vào trong còn các tiểu thư có thể du ngoạn quanh chùa. Việc có nghĩa ý nghĩa đến vậy mà cô nương nhà mình không được đi thật đáng tiếc! "Cô nương, năm ngoái người đã không đi được vì bị ốm rồi. Năm nay cũng không đi được thì tiếc lắm!"
Kiều Chiêu hơi ngẩng mặt, làn nắng len qua kẽ lá cây lựu âu yếm gương mặt trắng nõn của nàng, ấm áp dịu dàng.
Nàng dừng mắt ở bức tường bao quanh tiểu viện, đăm đăm như thể nhìn được xa hơn, từ tốn: "Sẽ đi được."
Băng Lục khó hiểu.
A Châu thấy chủ tử im lặng, nhịn không được giải thích hộ: "Chữ cô nương đẹp như vậy, bản kinh Phật người chép chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của nhóm cao tăng. Cao tăng sẽ đưa bản kinh Phật đó đến am Sơ Ảnh. Chưa biết chừng vị sư thái ở đó sẽ muốn gặp cô nương nhà chúng ta."
Băng Lục nghe xong hừ nhẹ: "Đừng tưởng là nghe người ta bàn tán lăng nhăng ở bên ngoài rồi nghĩ mình biết hết mà dám nói bậy bạ! Ta nói cho mà biết, vị sư thái ở am Sơ Ảnh kia đã nhiều năm rồi chưa từng gặp người ngoài, cùng lắm nếu thấy kinh Phật tiểu thư nhà nào chép tốt thì truyền ra vài lời khen ngợi thôi." "Ngài sẽ gặp mặt."
"Sao lại có thể--- ôi, cô nương." Băng Lục xấu hổ, có chút không biết xoay sở.
Cho dù có người chữ đẹp hơn nàng, vị Đại Trưởng Công Chúa kia chỉ cần nhìn thấy kinh Phật nàng chép, cũng sẽ chỉ muốn gặp nàng.
Tiểu nha hoàn Băng Lục có hai nguyên tắc sống:
Thứ nhất, lời cô nương nói chắc chắn đúng.
Thứ hai, nếu cảm thấy cô nương nói không đúng, chắc chắn vì nàng không đủ thông minh để hiểu!
Vì thế tiểu nha hoàn bắt đầu mơ mộng: "Thế thì tốt quá, đến lúc đó chắc chắn các phu nhân tiểu thư trong kinh thành sẽ phải nhìn cô nương bằng con mắt khác. Ôi chao, cô nương, người nghĩ đến lúc đó nô tỳ nên mặc váy màu xanh lá mạ hay là mặc áo choàng màu hồng thêu hoa nhài mùa xuân để cùng người xuất môn ạ?" *Hoa nhài mùa xuân: (nghênh xuân hoa)Thấy tiểu nha hoàn cườitươi như hoa nở, Kiều Chiêu ấy vậy mà nghĩ nghiêm túc rồi đề xuất: "Làn dacủa em trắng như thế này thì rất hợp màu xanh lá mạ.»
Băng Lục không khỏi bưng kín mặt.
Cô nương nói da nàng trắng! Trời ơi, trước đây cô nương chưa bao giờ khen thẳng nàng như vậy!
A Châu nghiêng gương mặt từng trải ra chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp.
Băng Lục đột nhiên lại cảm thấy lo lắng, đá đá mấy phiến lá đang nằm trên đất: "Có điều kinh Phật cô nương chép lại không thể ký tên lên. Khi ấy tất cả kinh Phật của các cô nương ở phủ chúng ta sẽ đặt hết lại vào trong cùng một hộp rồi mới đưa lên --- Ôi, nhỡ đâu có người lại chiếm công của cô nương thì làm sao bây giờ?"
Đại cô nương miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
Nhị cô nương không bao giờ muốn người khác giỏi hơn mình.
Mấy vị cô nương còn lại trông cũng không có vẻ gì là người tốt!
Băng Lục càng nghĩ càng thấy lo.
"Chiếm công?" Kiều Chiêu hơi giật mình. Đương nhiên nàng chưa từng nghĩ rằng các vị trưởng bối ở đây có thể làm chuyện không biết xấu hổ như thế.
Băng Lục hung hăng gật đầu: "Vâng, ngày mai cô nương cũng không thể đi theo, nhỡ đâu có người cậy cô nương không có mặt liền mạo danh thay thế thì sao?"
Thấy Băng Lục càng nghĩ càng nghĩ quẩn, Kiều Chiêu thản nhiên cười: "Em lấy bộ váy xanh lá mạ của ra đây xem nào, người khác không đoạt nổi đâu."
Nhiều người trên đời này không hiểu rằng, có một số vật không thể chiếm lấy của người khác được, nếu cố đoạt lấy thì chỉ rước phải những điều không hay thôi.
Vừa nghe chủ tử nói vậy, Băng Lục liền yên tâm, kêu dạ một tiếng giòn tan rồi lắc người đi vào thay ra bộ xiêm y xinh đẹp.
Trong viện chỉ còn lại Kiều Chiêu và A Châu, Kiều Chiêu cười cười: "A Châu, em xoa bóp trán cho ta."
"Dạ." A Châu tiến lại, động tác nhẹ nhàng từ tốn nhưng thành thạo vô cùng, không còn lóng ngóng bối rối như buổi học đầu tiên.
"Thế nên mới nói là, có đủ bản lĩnh là đủ tự tin đúng không?" Kiều Chiêu bỗng nhiên mở mắt ra,
A Châu hơi giật mình, rồi mới nở nụ cười cung kính: "Phải ạ."
Cho nên nàng cũng không cần lo lắng lung tung thay cho cô nương, cô nương đã nói không ai đoạt được thì chắc chắn không ai đoạt được.
Cành lá cây lựu nhẹ nhàng đu đưa theo gió, ánh mặt trời như càng ấm áp hơn. Kiều Chiêu nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, A Châu yên lặng càng nhẹ tay hơn.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Lê phủ đã phủ trong không khí náo nhiệt tưng bừng.
"Đại tẩu, đến hôm nay Chiêu Chiêu cũng chưa phải thỉnh an ạ? Lão phu nhân đúng là yêu thương nó. Nào giống hai con bé Yên Nhi và Thiền Nhi, trời chưa sáng đã bị ta kéo đến đây, bây giờ mắt chúng nó vẫn chưa mở ra nổi đây."
Đang đi đến Thanh Tùng đường để thỉnh an lại gặp Nhị thái thái Lưu thị, nghe bà nói vậy Hà thị tức suýt chết.
Coi bà là kẻ ngu không hiểu tiếng người chắc, đây còn không phải là đang chê nữ nhi bà bị phạt đóng cửa suy nghĩ trong nhà sao?
Hà thị đưa mắt nhìn Tứ cô nương Lê Yên cùng Lục cô nương Lê Thiền bên người Lưu thị, cười cười: "Thực ra Yên Nhi và Thiền Nhi cũng có thể ngủ thêm, như con mèo ta nuôi từ lúc chưa lấy chồng vậy. Đệ muội chưa thấy nó đâu, con mèo kia ngủ sớm dậy muộn, giờ béo quay rồi."
Lê Yên và Lê Thiền nằm không trúng đạn: "..."
Tứ cô nương Lê Yên oán thầm: đã nhắc nương suốt ngày là đừng có cố chấp nhặt cùng Đại bá mẫu đầu cứng như đá rồi.
Lục cô nương Lê Thiền trực tiếp dẩu môi, dậm chân nói: "Nương --"
Mấy người đi đến chính đường, thỉnh an Đặng lão phu nhân.
Hà thị liếc mắt một cái liền thấy Đại cô nương Lê Kiểu đang ngồi ngay gần Đặng lão phu nhân, nhịn không được xem thường nhìn một cái, thầm nghĩ: nha đầu chết tiệt kia sao lại đến sớm thế không biết!
Đặng lão phu nhân lướt nhìn một lượt, thấy mẹ con Lưu thị đã ăn mặc tử tế còn Lưu thị vẫn mặc y phục ở nhà, không khỏi nhíu mày: "Hà thị, sao vẫn còn mặc y phục ở nhà?"
"Lão phu nhân, năm nay Chiêu Chiêu không đi, con dâu ở nhà chơi với con bé." Hà thị giải thích.
Lưu thị không nhịn được mà mở miệng: "Đại tẩu, năm ngoái Chiêu Chiêu bị bệnh đại tẩu không đi thì không nói, năm nay sao lại cũng không đi? Ôi, Chiêu Chiêu bị phạt cấm xuất môn, lão phu nhân thực ra cũng không đành lòng đấy thôi."
Thế nên sao ngươi dám quang minh chính đại trách lỗi lão phu nhân như thế hả, dỗi không đi là xong à?
Không ngờ rằng, Đặng lão phu nhân thế mà lại gật gù, lộ ra biểu tình chấp nhận sâu sắc.
Tài nghệ thư pháp của Tam nha đầu tuyệt như vậy mà không thể đem nó đi khoe, tiếc quá.
Thấy cũng không còn sớm, Đặng lão phu nhân nói: "Thế thì ngươi ở lại đi, đúng lúc cần một người ở lại trông coi mọi chuyện trong nhà."
Đặng lão phu nhân dừng một chút, đổi giọng: "Ngươi không cần quan tâm việc gì đâu, tốt nhất là ngồi cùng Chiêu Chiêu thôi. Mấy hôm nay nó phải chịu khổ rồi."
Để Hà thị trông coi mọi chuyện, bà không phải đang kiếm chuyện nhọc lòng à?
Đặng lão phu nhân dẫn đoàn người Tây phủ ra cửa ngõ Hạnh Tử, hội lại với đám người Đông phủ của Khương lão phu nhân. Từng người tự lên xe ngựa mà đi đến Đại Phúc Tự.