"Ôi trời, rụng răng rồi ư?" Băng Lục kinh ngạc mắt chớp chớp vài cái, rồi phá lên cười khanh khách. "Không sao đâu, như vậy có khi lại đỡ hơn. Người há miệng cho tiểu nữ nhìn một chút, xem là răng ở hàm trên hay răng ở hàm dưới. Tiểu nữ nói cho người nhé, nếu là răng ở hàm trên rụng thì đặt xuống gầm giường, nếu là răng ở hàm dưới rụng thì phải ném lên mái nhà."
Tiểu sa di khóc nức nở: "Đúng như lời sư huynh nói, không nên tùy tiện nhận đồ từ các thí chủ, đặc biệt là đồ của nữ thí chủ ---- "
Băng Lục cười không ngừng: "Răng thưa gió lùa, thế mà người còn khóc nữa –"
Bỗng nhiên bả vai bị ai vỗ nhẹ, nàng lập tức xoay người lại thì thấy một nam tử trẻ tuổi vóc dáng cao lớn đứng sau lưng. Cơn giận bùng lên, nàng một tay chống hông trách mắng: "Ngươi có biết phép tắc là gì hay không hả? Không biết là nam nữ phải thụ thụ bất thân à?" "Cô nương, chủ tử chúng ta có chuyện muốn hỏi cô nương." Thân vệ Long Ảnh của Chân Chân Công chúa mặt không đổi sắc nói.
Thái độ tự cho mình đúng của hắn làm Băng Lục không nuốt trôi, nàng cười lạnh: "Chủ tử các ngươi cũng chẳng phải là chủ tử của ta. Cô ta có chuyện muốn hỏi thì được hỏi đấy a --- á, ngươi buông ta ra! Đồ khốn, ngươi buông ta ra!"
Cả người Băng Lục ngay lập tức bị nhấc lên, kéo đến dưới một tàng cây cách đó không xa. Băng Lục tức giận đến mức, vừa được thả xuống nàng liền giơ chân đạp vào thằng nhỏ của Long Ảnh.
Long Ảnh: "..." Đau đến chết thì làm sao bây giờ.
Đáng thương thay, thân vệ của công chúa không thể để mất mặt trước người ngoài, hắn đành cắn răng chịu đựng, mặt cũng xanh lét lại, gắng gượng nói: "Điện hạ, thần đã đem người tới rồi." "Ngươi buông ta ra!" Băng Lục oán hận kêu gào.
Long Ảnh nghiêm mặt buông nhẹ tay, Băng Lục ngã bệt xuống đất.
Nghe được tiếng kêu đau đớn của nàng, Long Ảnh khoanh tay trước ngực, trong lòng thầm cảm thấy thoải mái.
Tiểu nha đầu nít ranh, ca có ném thì ngươi cũng không chết!
Kể cả trước mặt Lê Tam công tử, Băng Lục cũng chưa bao giờ tức đến nổ phổi như bây giờ. Lớn bằng ngần này rồi chưa từng chịu ấm ức đến nhường vậy. Nghĩ rồi nàng bật dậy như cá chép lên bờ, giơ tay định cào mặt Long Ảnh.
Nhưng Long Ảnh cao hơn nàng không ít, nàng chỉ có thể vừa nhảy lên vừa giơ tay cào cấu, miệng không ngừng mắng chửi: "Đồ khốn, đồ vô liêm sỉ. Thấy bản cô nương xinh đẹp nên muốn cướp sắc hả? Mọi người ra đây nhìn này, có kẻ ban ngày ban mặt giở trò khiếm nhã, bớ cao tăng Đại Phúc Tự, cứu mạng ----!" Tiểu sa di che vội miệng lại quên cả khóc, Chân Chân Công chúa trợn mắt há hốc mồm.
Đây là vị khách mà Vô Mai sư thái gặp hôm nay ư?
Ai lại nói kẻ xuất gia không nói dối cơ chứ? Chắc chắn Tĩnh Hấp sư phụ đã lừa nàng!
Nàng không tin đâu!
Vốn là thân vệ của công chúa, Long Ảnh luôn giữ được vẻ trầm tĩnh vững vàng. Hắn chưa từng phải đôi co với một tiểu nha hoàn như bây giờ. Hiện tại nghe xong mấy lời nói nhăng nói cuội của tiểu nha hoàn, hắn hoàn toàn choáng váng, vội đưa tay toan che kín miệng cái người đang nói linh tinh kia.
Đúng lúc này từ cửa hông xuất hiện bóng dáng hai vị tăng nhân, mỗi người lăm lăm một cây chổi trong tay, nghiêm giọng quát: "Đường đường ở chốn Phật môn thanh tịnh, kẻ háo sắc mau dừng tay!"
"Ư ư –" Băng Lục dẫu bị chặn miệng vẫn cố gắng la hét giãy giụa.
Bị bao vây bởi hai vị cao tăng giương cao cây chổi xể quét sân, sắc mặt Long Ảnh xám xịt.
Muốn gϊếŧ người diệt khẩu quá!
"Hoang đường, dừng hết lại cho bản cung!" Chân Chân Công chúa cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, giận đến mức gương mặt xinh đẹp như hoa đỏ bừng bừng.
Long Ảnh luôn vâng lệnh Chân Chân Công chúa, nghe vậy đôi tay lập tức buông ra.
Đến lúc này Băng Lục mới nhìn rõ dáng vẻ của công chúa, ngây ngẩn cả người: "Tiểu nương tử lớn lên thật xinh đẹp!"
Chân Chân Công chúa: "..." Ừm, tiểu nha hoàn này đúng là vô lễ thô tục nhưng mắt nhìn người không tồi.
"Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, thỉnh các sư phụ quay về."
"Hóa ra là Công chúa." Hai vị tăng nhân quét sân nhận ra Chân Chân Công chúa thì buông cây chổi trong tay ra, chắp tay thi lễ, sau đó nhặt chổi lên rồi cáo lui.
Một trong hai người đi ngang qua tiểu sa di, tiện tay kéo luôn tiểu sa di đi theo.
Chân Chân Công chúa lại nhìn Băng Lục một lần nữa, hất nhẹ cằm, thận trọng hỏi: "Thân phận của chủ tử ngươi là thế nào?"
Tất nhiên một tiểu nha hoàn thì không thể là khách của Vô Mai sư thái. Chắc hẳn bây giờ sư thái đang gặp chủ tử của nàng.
Khắp cái kinh thành này, quý nữ nhà ai xứng đáng được sư thái tiếp kiến?
Dù tính tình Băng Lục có hấp tấp nóng nảy, bây giờ cũng tự hiểu thiếu nữ vừa hỏi có xuất thân không tầm thường. Một người không dưng hỏi lai lịch cô nương nhà nàng, thân là đại nha hoàn như nàng đương nhiên không thể đáp.
Tiểu nha hoàn tiếp tục vẻ mặt ngơ ngác, giả vờ ngốc nghếch: "Sống đến tận bây giờ lần đầu tiên thấy tiểu nương tử xinh đẹp như vậy, làm cho ta phải ngất ngây ---"
Vừa dứt lời, nàng trợn mắt một cái rồi cả người mềm oặt ngã xuống đất.
Long Ảnh đứng cạnh nàng đưa hai ngón tay giữ lại nàng từ phía sau, không để cho người gục xuống, tức tối nói: "Điện hạ, tiểu nha hoàn này giả vờ ngất xỉu!"
Sắc mặt Chân Chân Công chúa lạnh căm căm, liếc xéo Long Ảnh hỏi! "Ý của ngươi là vẻ đẹp của bản công chúa không đủ làm người khác ngất ngây à?"
Long Ảnh: "..." Phụ nữ đều như vậy ư? Hắn đã thấu hiểu hồng trần, liệu Đại Phúc Tự có thu nhận hắn vào không?
"Được rồi, để tiểu nha hoàn này sang một bên đi, chờ thêm một chút xem sao." Chân Chân Công chúa tự biết không cần phải dây dưa lằng nhằng với một tiểu nha hoàn, tùy tiện để cung tỳ trải một tấm thảm mềm mại trên tảng đá dưới tàng cây rồi thản nhiên ngồi xuống.
Đã đến tận giờ này rồi, chắc người kia chẳng mấy chốc sẽ ra thôi, sư thái sẽ không mời ai dùng bữa.
Chân Chân Công chúa đến am Sơ Ảnh chơi là vì trong cung quá nhàm chán nên muốn xem hội chùa. Nhưng tự dưng nàng lại nổi lên lòng hiếu kỳ tò mò không biết khách của Vô Mai sư thái là ai, cuối cùng hội chùa cũng không thèm xem mà ngồi chờ ở đây.
Hai khắc trôi qua*, Băng Lục không thể nào giả bộ được thêm, rêи ɾỉ một tiếng rồi tỉnh lại.
*Nửa tiếng đồng hồ
Thấy nữ tử kia không nhìn chằm chằm nàng nữa, tiểu nha hoàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nhanh chóng lia qua đống quà vặt rơi đầy trên đất, lòng chợt đau như cắt.
Tất cả là tại tên háo sắc đáng chém ngàn lần kia, hại đống quà vặt nàng đổ bao công sức mua cho cô nương rơi hết rồi!
"Hừ!" Băng Lục liếc nhìn Long Ảnh đứng im dưới tàng cây không hề nhúc nhích, rồi lấy túi giấy dầu cất trong ngực ra.
Nàng hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám người Chân Chân Công chúa.
Tiểu nha hoàn lấy khăn tay lau qua một chút rồi cẩn thận mở túi giấy dầu, lộ ra miếng thịt trâu bóng loáng thơm lừng.
Băng Lục xé một miếng thịt trâu, ăn một mình.
Tiểu nha hoàn say mê ăn làm Chân Chân Công chúa bỗng dưng cảm thấy bụng trống rỗng, hơi khó chịu.
Nàng đưa mắt nhìn cung tỳ.
Cung tỳ hiểu ý, đi đến gần rồi từ trên cao nhìn xuống nói: "Đường đường là chốn phật môn thanh tịnh, tại sao ngươi dám ngang nhiên ăn thịt?"
Băng Lục thầm bĩu môi.
Đúng là thích chõ mũi vào chuyện của người khác!
Nàng giơ túi giấy dầu ra trước mặt cung tỳ, giải thích: "Tỷ tỷ nhìn xem, đây là thịt trâu làm từ đậu phụ."
Cung tỳ chẳng nói lời nào, lẳng lặng trở về chỗ cũ.
Chân Chân Công chúa không làm nổi việc đoạt miếng ăn từ tay một tiểu nha hoàn xa lạ. Rõ ràng bụng đang đói meo mà lại phải nhìn cái kẻ trước mặt ăn miếng thịt to như vậy, thật khó chịu! Lòng càng tức cái kẻ không rõ lai lịch đang làm khách ở am Sơ Ảnh kia.
Thật là tức chết nàng, chả nhẽ sư thái lại mời cơm ?!
"Chủ tử, hay là chúng ta đến hội chùa tìm gì đó để ăn?" Cung tỳ để nghị.
Thế mà nói đến hội chùa sẽ được ăn mấy món dân dã ngon lành, công chúa nói dối!
"Không đi đâu hết! Chờ ở đây đi!" Chân Chân Công chúa nổi cơn cố chấp.
Nhỡ đi ăn cái người kia lại lặn mất tăm thì sao?
"Hay để nô tỳ đi mua –"
"Không cho!"
Lần này không ai dám mở miệng nữa.
Một canh giờ* tiếp tục trôi qua, Băng Lục ăn thoải mái no nê, thậm chí còn dựa vào gốc đại thụ chợp mắt một chút.
*Hai tiếng đồng hồ
Chân Chân Công chúa đói bụng đến hoa mắt chóng mặt, sắp không thể chịu đựng nổi nữa, thì mới thấy bóng một thiếu nữ áo xanh quần trắng chậm rãi lại gần.