"Muội có thể vẽ lại bức tranh này?" Trì Xán nhìn chằm chằm Kiều Chiêu. Chàng có đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt xếch lên, cho dù chỉ có một chút ý đùa cợt, cũng khó mà giấu được. "Sau đó thì sao? Hay là muội nghĩ chuyện ta muốn chỉ cần muội vẽ đại một bức là xong?"
Dương Hậu Thừa đứng sau Kiều Chiêu, nhẹ giọng ho khan một tiếng, ý nhắc tiểu cô nương đừng nói linh tinh.
Nếu mà khiến Trì Xán thực sự nổi giận, huynh ấy sẽ mặc kệ già trẻ gái trai mà đuổi nàng ra khỏi thuyền. Thế thì tiểu cô nương sẽ thật đáng thương.
Chu Ngạn dịu dàng nhắc nhở: "Ai cũng có thể bắt chước vẽ một bức tranh vịt. Nhưng mà "vẽ" kiểu này không giống với "vẽ" kiểu khác --"
Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười: "Chu đại ca, ta hiểu." Nói xong, nàng nhìn Trì Xán, ngữ khí bình tĩnh nhưng rất chân thành: "Ta vẽ cho Trì đại ca một bức Áp diễn đồ, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của Trì đại ca."
Trì Xán vốn đang bực dọc, chân thành trong đáy mắt Kiều Chiêu làm chàng hiểu thành là ngông cuồng không biết trời cao đất dày.
Chàng nhìn nàng gắt gao, không nổi cáu mà lại nở nụ cười, giọng điệu lạnh băng: "Tốt lắm, muội vẽ đi."
Chàng dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng nếu vẽ xong mà không giống, thì lần tới khi thuyền cập bờ muội biến ra khỏi thuyền cho ta."
"Thập Hi--" Chu Ngạn vỗ nhẹ chàng, "Như thế có hơi..."
Không có tình người?
Chu Ngạn cuối cùng không nói ra bốn chữ ấy.
Ba người họ cùng nhau lớn lên, tất nhiên chàng hiểu rõ tính tình của bạn mình.
Chuyện của Trưởng Công Chúa và Phò mã đúng là có ảnh hưởng đến tính tình của chàng, nhưng cũng không cực đoan như bây giờ. Càng lớn Trì Xán càng có phong thái xuất chúng, phiền toái đến theo càng nhiều. Chàng nhớ có lần Trì Xán hảo tâm cứu một vị cô nương bị ác bá chòng ghẹo, cô nương kia sau đó sống chết muốn hồi phủ cùng Trì Xán. Tất nhiên Trì Xán cự tuyệt. Không ngờ hôm sau cô nương kia lại treo cổ trên cái cây ngay ngoài phủ Trưởng Công Chúa, để lại lời nhắn: sống là người của Trì Xán, chết là quỷ của Trì Xán.
Chuyện tốt thì chẳng mấy ai biết, việc xấu thì chẳng thiếu người hay. Miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ vô cùng, như ngọn núi đè ép khiến chàng thiếu niên không nhúc nhích được. Thế mà Trưởng Công Chúa lại còn lấy roi tặng thêm cho con trai mình một thân đầy vết thương.
Kể từ khi ấy, tính tình Trì Xán dần trở nên bất thường.
Nói thật, ngày hôm ấy Lê Tam cầu cứu Trì Xán mà không bị cự tuyệt, chàng đã cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Chu Ngạn than nhẹ một tiếng. Thôi, cùng lắm nếu Lê cô nương thực sự bị đuổi khỏi thuyền thì chàng sẽ âm thầm chiếu cố. Tuyệt đối không thể để tiểu cô nương không có cách trở về nhà.
"Các huynh đừng nói gì cả, đây là do muội ấy chọn." Trì Xán lạnh lùng nói.
Nữ nhân lúc nào cũng vậy. Từ ba tuổi đến tám mươi tuổi, ai nấy đều tham lam, thích hư vinh, ngông cuồng, không biết vị trí của mình...
Trong đầu Trì Xán một lúc xuất hiện mười mấy từ để miêu tả, nước chảy mây trôi.
Kiều Chiêu trừng mắt nhìn chàng.
Người này cùng với người mà nàng nhớ chẳng giống nhau.
Rõ ràng khi ấy mặt người này rất dày, không ngờ lại keo kiệt xấu xa như vậy.
"Hóa ra Trì đại ca cứu người không cần báo đáp." Kiều Chiêu nói.
Trị Xán nheo mắt lại, nhất thời không hiểu ý nàng.
Người trong cuộc u mê, kẻ đứng bên tỏ tường. Chu Ngạn nghĩ một chút liền hiểu ngay, bật cười một tiếng.
Trì Xán liếc nhìn hai người, lại nhìn biểu tình không mảy may sợ hãi của Kiều Chiêu, bỗng nhiên hiểu ra.
Tiểu nha đầu này muốn nói là, từ đầu chàng đã đáp ứng đưa nàng về kinh thành, giờ nàng muốn báo ân bèn vẽ cho chàng một bức tranh, thế mà lại bị đuổi khỏi thuyền. Tức là không muốn nàng báo đáp.
Cho nên, thực ra nàng muốn châm chọc chàng khắt khe đối với người khác?
Trì Xán không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn tiểu cô nương.
Nha đầu kia có thật là mới mười ba tuổi không vậy? Bây giờ một bụng đã đầy tâm kế, mỗi lời nói đều khiến người khác phải suy nghĩ cả ngày, sau này sẽ thành như thế nào?
Kiều Chiêu có chút oan uổng. Đôi mắt đen lay láy nhìn Trì Xán.
Nàng chỉ nói thật, sao lại thành khinh thường người khác rồi?
Trì Xán lướt qua, cười lạnh nói: "Giờ hối hận cũng muộn, ông đây chờ tranh muội vẽ."
Hiện giờ Kiều Chiêu không hề muốn nghe thấy từ "ông đây" này, cố nén giận nàng nói: "Tổ phụ của ta đã qua đời rồi."
Trì Xán ngẩn ra, rồi lập tức giận dữ, giơ tay chỉ vào Kiều Chiêu: "Muội --"
"Muội" nửa ngày, lại thấy mắt nàng phiếm hồng, một câu cũng không nói ra nổi.
Chu Ngạn và Dương Thừa Hậu hiểu được Kiều Chiêu cố tình bôi bác Trì Xán, lại còn bôi bác một cách khéo léo, khiến Trì Xán cáu mà không phát tác được; cười nhẹ.
Trì Xán nghe thấy lại cáu trở lại.
Da mặt Kiều Chiêu vốn dày, tỏ vẻ ngây ngô lúc này chẳng có gì khó, bình tĩnh hỏi: "Trên thuyền có bút và mực không?"
"Đều có, ta dẫn muội đi lấy." Chu Ngạn thấy không khí căng thẳng, chủ động dẫn Kiều Chiêu vào trong khoang thuyền của khách.
Chiếc thuyền này có thể chứa tận mười người, ba người chẳng thiếu gì tiền, vung tay biến một gian khách phòng thành thư phòng .
Kiều Chiêu đi vào theo Chu Ngạn, liếc nhìn xung quanh. Bài trí trong phòng đơn giản nhưng đặt không ít án thư, ải tháp.
*án thư:*ảitháp:"Ở đây có giấy bút vàmực. Muội có thể tùy ý dùng." Chu Ngạn vừa dẫn nàng vào trong vừa nói:"Có điều đừng mở giấy tờ linh tinh, không lại làm Thập Hi bực mình."
"Đa tạ Chu đại ca, ta hiểu rồi." Kiều Chiêu cúi người, tỏ lòng biết ơn.
"Thế ta đi ra ngoài trước đây."
Bình thường không ai muốn bị quấy rầy khi đang vẽ tranh. Hơn nữa, cô nam quả nữ cùng một phòng không thích hợp lắm.
Kiều Chiêu vuốt cằm: "Chu đại ca cứ tự nhiên."
Nhìn tiểu cô nương ngồi ngay ngắn trên án thư, trải ra tờ giấy Tuyên Thành, bàn tay trắng nõn bắt đầu nghiền mực; Chu Ngạn đi chậm lại, nhẹ giọng: "Muội đừng lo, Thập Hi tuy mạnh miệng nhưng mềm lòng."
Nàng không lo lắng gì hết, bây giờ còn đang thiếu ơn người ta, sau này chắc không còn gặp lại ba người này nữa.
Ngữ khí tiểu cô nương bình tĩnh, vẻ mặt trấn định. Chu Ngạn tự nhiên có chút ngượng ngùng, gật đầu rồi nhấc chân ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trì Xán quay đầu lại, nửa cười nửa không: "Sao lại đi ra rồi?"
Chu Ngạn đi tới, lấy tay đập nhẹ chàng một cái: "Nói gì vậy?"
Mắt Trì Xán ngập ý cười, nhìn về phía mặt sông.
Cảnh xuân tươi đẹp, hai bên bờ liễu rủ nhẹ nhàng soi bóng xuống mặt nước, tựa như cô nương đang ngồi trước gương uyển chuyển điểm phấn tô son. Có điều sóng gợn do thuyền lướt qua lại phá tan cảnh đẹp tĩnh lặng ấy.
"Không có gì, chỉ sợ huynh tự rước lấy phiền toái thôi." Vị công tử dung nhan so với cảnh xuân còn đẹp hơn chậm rãi nói.
Trong đầu chàng xẹt qua hình ảnh tiểu cô nương dáng người đĩnh đạc, so với cây bạch dương còn thẳng hơn, ý cười càng đậm.
Có khi nha đầu kia chỉ nóng lòng chờ đợi đến ngày hai bên không còn liên quan đến nhau nữa.
Thuyền từ từ lướt đi, trời từ từ lặn xuống.
Dương Hậu Thừa liên tục nhìn khoang thuyền kia.
"Tiểu nha đầu ngồi trong đấy hơn nửa ngày rồi, cơm trưa cũng không thèm ăn! Hay là không vẽ xong tranh, sợ bị Thập Hi đuổi khỏi thuyền nên không dám ra?"
Trì Xán và Chu Ngạn nhìn nhau.
Có vẻ hợp lý đấy!
"Để ta đi xem." Chu Ngạn nhẹ giọng nói.
Trì Xán cản lại, cười lạnh: "Để ta. Xem muội ấy định trốn đến bao giờ."
Một tiếng bước chân nhỏ truyền đến. Ba người nhìn theo, thấy Kiều Chiêu vừa đi tới.
Trì Xán nhìn xuống, thấy hai tay nàng trống trơn, không khỏi nhướn mày: "Tranh đâu rồi? Muội ăn mất rồi à?"