Theo thông lệ từ nhiều năm nay ở Đại Lương, Lễ bộ Thượng thư sẽ kiêm luôn chức Chưởng viện Hàn Lâm, cũng là để chuẩn bị cho tương lai chính trị sau này của các vị Lễ bộ Thượng thư.
Thấy nhi nữ chẳng nói chẳng rằng, Lê Quang Văn ra vẻ không màng thế sự, khoát tay: "Chiêu Chiêu không cần phải ép buộc bản thân, từ chối vi phụ cũng được, không việc gì hết. Suy cho cùng, với tư chất của vi phụ, sau khi rời khỏi Hàn Lâm Viện, đến sáu bộ khác làm chức chủ sự cũng không thành vấn đề."
Đây là uy hϊếp trắng trợn!
Kiều cô nương trước giờ vẫn thờ ơ đen mặt: "Phụ thân định phân tranh với Chưởng viện đại nhân ở đâu?"
Lê Quang Văn hơi ngượng ngùng: "Chạy đi đánh cờ giữa lúc làm việc tại nha môn cũng không hay lắm, cho nên cũng không định chọn chỗ nào quá xa, chính là quán trà Ngũ Vị nằm ngay cạnh Hàn Lâm Viện." Ông sợ Kiều Chiêu lo lắng nên giải thích thêm: "Khách ghé quán trà Ngũ Vị thông thường đều là những người có học, không phải đám vô công rồi nghề ưa náo loạn phá phách. Ngày mai vi phụ không đến nha môn nữa, đến giờ hẹn sẽ đưa con đến thẳng đó."
Kiều Chiêu cự tuyệt ngay lập tức: "Ngày mai phụ thân cứ đi đến nha môn như bình thường đi. Vừa hay hai hôm nay lớp nữ học được nghỉ. Ngày mai con và mẫu thân sẽ nói là đi mua chút phấn son."
Nếu ngày mai phụ thân nghỉ ở nhà để dắt nàng xuất môn, chắc chắn tin tức sẽ lan ngay đến Đông phủ.
Lê Quang Văn cảm thấy trong lòng cồn cào khó chịu.
Khuê nữ trong veo như dòng nước suối thế này, nhỡ không ai đi cùng lại bị kẻ nào đang tâm bắt cóc lần nữa thì sao?
Sau một hồi đấu tranh nội tâm gay gắt, ông đành thỏa hiệp: "Vậy để mẫu thân con xuất môn cùng con vậy. Đến lúc ấy, bà ấy mua son phấn còn con thì đi tìm vi phụ." Kiều Chiêu cảm thấy như thế là hợp lý nhất, gật đầu đồng ý.
Nha môn Cẩm Y Vệ.
Giang Viễn Triều nghe tiếng xin vào từ ngoài cửa, buông tập sách trên tay, lạnh nhạt nói: "Vào đi."
Giang Hạc đẩy cửa vào, gương mặt kích động vô cùng.
Giang Viễn Triều liếc nhìn hắn: "Có chuyện gì?"
Giang Hạc chạy vội vã chạy đến trước mặt Giang Viễn Triều, nghiêm túc: "Đại nhân, thuộc hạ phát hiện hành vi đáng ngờ của Quan Quân Hầu."
Giang Viễn Triều nhướn mày: "Đã bảo là không cần theo dõi Quan Quân Hầu nữa mà?"
"Thuộc hạ không theo dõi Quan Quân Hầu. Đó là vô tình phát hiện trong lúc tình cờ ngang qua Lê phủ."
"Hửm?"
"Thuộc hạ phát hiện Quan Quân Hầu giả làm thị vệ phụng bồi Lý thần y đến Lê phủ!"
Giang Viễn Triều nghe xong mặt hơi trầm xuống.
Thiệu Minh Uyên đến Lê phủ?
Khôi phục vẻ bình tĩnh trên gương mặt, trước ánh mắt đầy vẻ tranh công của thuộc hạ, hắn nhàn nhạt nói: "Nếu vậy thì mấy ngày tới tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động ở Lê phủ, có chuyện gì khác thường báo lại cho ta ngay lập tức." Nói rồi lại liếc nhìn Giang Hạc thêm lần nữa: "Có chuyện gì mà ngươi lại lảng vảng ở Lê phủ?"
Sau khi trở về kinh thành điều tra thêm chút tình hình của tiểu cô nương kia, vì cảm thấy không cần thiết lắm nên hắn không sai người theo dõi Lê phủ nữa.
Giang Hạc cười hì hì: "Vì đại nhân rất quan tâm đến vị Lê cô nương kia mà."
Giang Hạc chỉ tay về cửa, nhả ra một chữ: "Biến!"
Giang Hạc cảm thấy tủi thân vô cùng, nghĩ thầm: đại nhân nhà hắn đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo!
Về phần Thiệu Minh Uyên, sau khi rời khỏi Lê phủ thì đội mưa đưa Lý thần y trở lại lầu Xuân Phong phố Tây.
Thị vệ Diệp Lạc vừa thấy Thiệu Minh Uyên quay lại, vội chạy ra đón: "Tướng quân –"
Hắn ngại ngùng kéo kéo áo cà sa trên người.
Thiệu Minh Uyên thấy vậy khẽ cười: "Không tệ đâu, sau này mặc như thế cũng được."
Diệp Lạc quẫn bách: "Không đâu Tướng quân – Người trả lại quần áo cho thuộc hạ đi, thuộc hạ mặc đồ thị vệ thoải mái hơn."
"Sau ngươi lại ở bẩn thế này cơ chứ?"
Diệp Lạc ngớ người: hóa ra Tướng quân cũng phát hiện ra à!
Tướng
quân mũi thật tinh tường, hắn mới chưa tắm ba ngày thôi mà.
Quay trở lại nhã gian , Thiệu Minh Uyên thay quần áo ở sau bình phong lần nữa. Sau đó đưa quần áo cho Diệp Lạc, phân phó: "Đi đến phủ Trưởng Công Chúa, mời Trì công tử đến đây."
"Dạ."
Diệp Lạc lĩnh mệnh rời đi. Thiệu Minh Uyên khách khí hỏi Lý thần y: "Thần y có muốn uống rượu không?"
"Thế mà cũng hỏi, đến tửu lâu không uống rượu thì làm cái gì?" Lý thần y liếc xéo.
Thiệu Minh Uyên không để bụng, gọi tiểu nhị mang lên hai vò Túy Xuân Phong*. Chàng tự mình mở vò rượu, rót dạ tửu xanh biếc vào chén, cười nói: "Rượu này có tên là Túy Xuân Phong, đậm đà hương vị, ngấm chậm nhưng bền. Không biết trước đây thần y đã từng uống qua chưa?"
*Say gió xuân
"Cũng lanh mồm đấy!" Lý thần y uống nửa chén, hiểu phần nào, tán thưởng: "Tàm tạm."
Lão nhướn mày, thấy nam tử trẻ tuổi đối diện phảng phất ý cười, ôn hòa điềm đạm, chẳng hề thấy chút tàn nhẫn của kẻ ngang dọc chiến trường, trái lại, còn giống như quý công tử thanh quý như ngọc, thở dài hỏi: "Thời tiết như này thì thấy thế nào?"
Thiệu Minh Uyên bị hỏi thì ngơ ngẩn.
Hóa ra Lý thần y cũng nhìn ra tình trạng thân thể chàng.
Chàng tự thấy mình không lộ ra bất kỳ dị thường nào. Vị thần y này quả thật có bản lĩnh.
Nghĩ vậy, Thiệu Minh Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Có bản lĩnh thật sự là tốt rồi, chỉ mong có thể chữa khỏi gương mặt cho cữu huynh.
"Vẫn còn chịu được." Thiệu Minh Uyên đáp.
"Tên tiểu tử nhà ngươi thật ngoan cố."
Đầu tiên định xả giận cho Kiều nha đầu rồi hạ cho tên nhãi này chút thuốc xổ, nhưng như bây giờ chắc cũng chẳng cần.
"Tình hình của ngươi thế này mà không định nhờ lão phu ngó qua một phen à?"
"Thần y sẵn lòng chữa bệnh cho tại hạ sao?"
Chàng cũng chẳng phải kẻ thích đày đọa bản thân. Nếu có thể chữa khỏi hàn độc âm ỉ nơi vết thương cũ, chính là cầu cũng không được.
"Ha, ngươi và cữu huynh ngươi lão phu chỉ chữa một thôi." Lý thần y xấu xa nghĩ.
Lão thích nhìn tên tiểu tử đáng ghét này phải rối trí đắn đo.
Thế nhưng Thiệu Minh Uyên chẳng hề do dự: "Tất nhiên là chữa cho cữu huynh rồi."
Lý thần y ý vị nhìn Thiệu Minh Uyên, đặt chén trà xuống bàn, chậm rãi nói: "Có bao giờ ngươi nghĩ rằng, hàn độc trên ngươi chưa trị hết, không chỉ đơn giản là chịu đau đớn tra tấn, mà còn ảnh hưởng đến tuổi thọ không?"
"Không cần nghĩ đến mấy cái đấy, tại hạ mời thần y đến, chỉ muốn thần y chữa trị cho cữu huynh mà thôi."
Tay chàng nhuộm đầy máu tươi. Chàng chưa một lần dám nghĩ xa xôi rằng chàng có thể được chết tử tế. Đại khái là da ngựa bọc thây bỏ mình chiến trường là tốt nhất rồi.
Thiệu Minh Uyên cúi đầu uống rượu tiếp.
Lý thần y ấm ức.
Tên tiểu tử khốn nạn, không thèm mở miệng xin lão lấy một câu. Nếu xin xỏ thì lão còn cân nhắc chút chút. Giờ như cá leo lên cạn chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng thì để lão nhìn xem chết như thế nào!
Ừ, chết cũng được, còn bồi bạn với Kiều nha đầu.
Hứ, làm gì mà được bồi bạn với Kiều nha đầu, Kiều nha đầu cũng chẳng thèm, phải là cúi đầu bồi tội với Kiều nha đầu mới đúng.
Lý thần y hung hăng uống sạch chén rượu, đặt mạnh chén lên bàn: "Ta muốn ăn thịt!"
Nói rồi lão chỉ chỉ đĩa lạc rang trên bàn, giễu cợt: "Để lão phu phải nhai cái này à?"
Thiên hạ đều biết, võ tướng tuy không sống thoải mái như quan văn, nằm gai nếm mật liếʍ máu mũi đao sống qua ngày; nhưng túi tiền phồng hơn quan văn nhiều lần. Như cái tên ranh con trước mặt lão đây, đánh trận nhiều năm như vậy, tiền của tích cóp có khi còn nhiều hơn cả phủ Tĩnh An Hầu.
"Tiểu nhị, đem một cân thịt trâu nấu tương với một con gà quay lên đây."
Thấy Thiệu Minh Uyên từ đầu đến cuối thản nhiên ung dung, muốn gì được nấy, Lý thần y bĩu môi, châm chọc: "Ta nói này, tên tiểu tử nhà ngươi không phải đánh giặc cả ngày hay à? Sao tính tình lại mềm mỏng như vậy?"
Thiệu Minh Uyên cười: "Vậy thần y cho rằng, Minh Uyên là kẻ một lời không hợp thì rút đao gϊếŧ người ư?"
Làm tướng, lúc cần mạnh mẽ dứt khoát tất nhiên phải hành động nhanh hơn gió. Lúc cần nhẫn nại tất nhiên phải kiên nhẫn hơn bất kỳ kẻ nào.
Từng có lần, vì muốn lấy mạng tên thủ lĩnh thát tử* thích hầm thịt trẻ con Đại Lương, chàng đã nằm trong tuyết một ngày một đêm chờ thời cơ chín muồi, bắn một mũi tên khiến tên súc sinh kia chết bất đắc kỳ tử. Hôm nay nhờ người ta chữa bệnh, chút khó khăn này có gì mà không chịu được?
*Thát tử: quân Mông Cổ du mục phía Bắc (chính là quân Bắc Tề...)
"Lúc ngươi bắn chết thê tử của mình cũng lưu loát nhanh nhẹn thật." Lý thần y thốt lên.
Nụ cười hờ hững nơi khóe miệng Thiệu Minh Uyên đột ngột đông lại.
Rõ ràng lão định chỉnh chết tên tiểu tử này, nói thẳng hết ra những phần không cam lòng trong lão. Vậy tại sao bây giờ lại cảm thấy không thoải mái chứ?
Đúng lúc này, tiểu nhị bưng thịt trâu và gà quay lên, Lý thần y với tay kéo miếng đùi gà, hung hăng cắn một miếng, liếc Thiệu Minh Uyên: "Ngươi không ăn à?"
Nụ cười của nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện có phần phai nhạt so với lúc trước, giọng vẫn hòa nhã: "Thần y ăn đi, ta không đói."
Lý thần y trệu trạo nhai mấy miếng thịt gà rồi ném lại đùi gà vào trong đĩa, hừ hừ: "Tên tiểu tử họ Trì sao mãi vẫn chưa đến?"