Thiếu Soái Đeo Bám, Hậu Phương Đợi Ngài

Chương 10: Tắm mưa



Bầu trời bắt đầu chuyển gió, mây đen lần lượt kéo đến, hạt mưa đầu hạ rơi xuống. Đất trời như quay cuồng trong cơn mưa rào trắng xóa.

Dưới cây cổ thụ, tán lá đủ rộng, họ đứng trú mưa.

Đàm Tiểu Châu vỗ vai anh ra tín hiệu.

“Tôi muốn xuống”

Thẩm Mặc Kiêu từ từ đỡ cô ngồi xuống, để cô dựa vào thân cây. Dứt khoát xé vạt áo đang mặc băng bó vết thương cho cô.

Còn chưa kịp ngăn lại, người đàn ông đã quấn băng cho cô, chỉ là vết thương ở cổ chân thôi mà…

“Chỉ là vết ngoài da, không đến nỗi vậy”

Máu chảy ra bao nhiêu mà cô còn nói chỉ là vết thương ngoài da? Đúng là không biết quan tâm bản thân gì cả.

“Còn nói vậy nữa, tôi băng nốt miệng em lại”

Đàm Tiểu Châu “xuỳ” một tiếng, không thèm so đo với anh!

Nhìn trời mưa cô lại nhớ những ngày còn bé, hết hứng vết dột lại phải tìm thứ để che chắn khỏi nước mưa vào nhà. Sinh cùng thời điểm khó khăn là vậy nhưng cô không hề thấy mình bất hạnh, hay kém may mắn hơn bất kì ai, vì cô có thể cười đùa, bay nhảy trong cơn mưa hè mát mẻ cơ mà!

“Tôi muốn ra đó”

Đàm Tiểu Châu chỉ tay hướng ra ngoài trời đang mưa.

Thẩm Mặc Kiêu nhìn cô nàng, đôi mắt long lanh như biết nói, cô muốn ra ngoài trời, chơi cùng cơn mưa…

“Em…”

Anh chỉ biết thở dài.

Anh thua rồi!

Cô đã thành công trong việc thuyết phục anh rồi!

“Tôi muốn tự đi, anh dìu tôi đi…”

Thẩm Mặc Kiêu hết nói nổi với cô nàng, anh chiều cô đến vậy luôn đấy!

Cơn mưa xối xả tạt đi những âm thanh thua nó, hai người phải hét lớn để nói chuyện với nhau.

“CẢM ƠN ANH”



“CÓ KẺ ĐIÊN NHƯ TÔI MỚI GIÚP EM”

Hai người hòa mình vào cơn mưa, nô đùa như trẻ con.

Mưa dần ngớt hạt, họ nằm xuống đường, nhìn hạt mưa rơi.

“Tôi không nghĩ mình sẽ đổi đời…”

“Người ta nói tôi thật may mắn nhưng tôi lại không thấy vậy”

“Tôi không tìm thấy bản thân trong cái gọi là may mắn ấy”

Dù là những lời buộc miệng thôi nhưng anh cảm nhận được cái gánh nặng cô phải mang.

“Em vứt cái ‘may mắn’ ấy là được rồi?”

Sao cô không làm vậy nhỉ? Là vì cô khao khát có một gia đình hay thương ba mẹ nuôi không có con?

Trời tạnh hẳn, Thẩm Mặc Kiêu cõng cô xuống núi.

Về tới nơi thì thấy mọi người đang trú mưa trong xe.

Bên ngoài cơn mưa càn quét hết thảy, lều thì ướt hết.

Cũng may, buổi văn nghệ tổ chức ở khu khác, không cần ở lại đây nữa.

Hai người tạm vào lều ướt thay quần áo, rồi chuẩn bị lên đường.

Vết thương cô kịp thời băng bó nên giờ cũng ổn hơn.

Đến khi gần xuất phát, Thẩm Mặc Kiêu mới thấy thiếu người, đến cả Trương Giai Tuệ cũng không biết Đàm Tiểu Châu đi đâu.

Gần đây có một con sông, nó không còn đóng băng, không còn đẫm máu nữa mà giờ nó là dòng sông xanh cạnh ngôi mộ hiu quạnh dường như chỉ có một người biết đến…

Vẫn như thường lệ, cô lại tới với bó hoa tươi với những lời tâm sự chân thành.

Thẩm Mặc Kiêu chỉ nghĩ đến chỗ này, khả năng cô ở đây.

Thấy anh, cô lại muốn hỏi thật nhiều.

Cô sẽ đối diện với sự thật…

“Năm đó anh nói Hoành Chân là điệp viên bên miền Y?”

“Thì sao chứ? Hai bên X và Y không thể làm bạn ư? Tại sao phải mang chấp niệm đến vậy? Chiến tranh của mấy người không liên quan đến chúng tôi!”



Đúng là không liên quan, nhưng chính quyền là vậy, không thể dễ dàng làm bạn với đối phương mà mất cảnh giác được.

Phải làm sao để cô hiểu tình bạn giữa hai người vốn không thể bắt đầu?

“Tôi từng có suy nghĩ giống em”

“Rồi có một ngày, người gia đình tôi tin tưởng là người miền Y đã muốn ám sát cả nhà nhưng không thành”

“Người miền Y đó được sai đến làm nhiệm vụ giống Hoành Chân. Đó là tiêu diệt người đứng đầu trong quân đội”

“Khi miền X không còn người đứng đầu bảo vệ đất nước khi đó miền Y sẽ không nhân nhượng mà tiêu diệt miền X để chiếm vị trí độc tôn”

Đàm Tiểu Châu như được thêm bằng chứng, xác định lý lẽ của mình.

“Vậy nên mấy người đã giết cô ấy?”

“Chúng tôi sẽ làm vậy nếu không chịu khai. Nhưng nào có cơ hội đấy, khi bị bắt, họ đều tự tử để không bị rò rỉ thông tin”

Đàm Tiểu Châu nghe mà khóc nấc lên.

“Kẻ nào đã giết cô ấy?”

Thật khó để khẳng định khi điều kì lạ của vụ án là người này không tự tử mà là do bị giết hại.

Cũng có thể vì không còn có lợi mà miền Y cử người ám sát. Nhưng sao phải mất công như vậy? Nếu đợi Hoành Chân trở về nước báo tin rồi trừ khử luôn có phải đỡ tốn công hơn không? Cũng không phải sợ bị miền X bắt giam.

“Em cũng biết mà, vụ án đến giờ vẫn bế tắc”

Cô nàng đau khổ nhìn ngôi mộ, phải làm sao mới phải đây!

“Tại sao bây giờ anh mới nói cho tôi biết?”

Thẩm Mặc Kiêu vẫn đứng đó, nói sự thật cho cô nghe.

“Đây là thông tin tuyệt mật”

Đàm Tiểu Châu kinh ngạc.

“Vậy anh còn kể?”

Anh nhìn cô bằng đôi mắt chứa đựng bao nỗi niềm mà nói.

“Tôi tin em”