Thiếu Soái Đeo Bám, Hậu Phương Đợi Ngài

Chương 13: Tốt nghiệp



Từ chuyến ngoại khoá đến nay cũng hơn một tuần rồi.

Nụ hôn đầu hắn cướp, cô nàng còn để bụng và cả lời hắn nói nữa…

Tại sao cô không thể quên?

“Trương Giai Tuệ, mấy ngày này không thấy thiếu soái đến đón cậu…”

Đàm Tiểu Châu cũng chỉ buộc miệng hỏi vì mấy ngày này Trương Giai Tuệ hay đạp xe cùng cô.

“Anh họ mình đi công tác rồi, 2 tháng sau mới về cơ”

“Cậu hỏi vậy là sao đây hả? Nhớ người yêu rồi sao?”

Cô nàng khẽ đánh vào tay bạn mình một cái. Người yêu cái gì chứ? Cô mới không thèm.

“Một ngày cậu không ghép đôi không chịu được hả?”

Trương Giai Tuệ phì cười, ai bảo hai người cứ mập mờ cơ chứ?

“Ảnh cà lơ phất phơ lắm, cậu không trói ảnh lại có ngày chỉ thấy ghen”

“Xung quanh toàn phụ nữ, như ong bướm đậu loạn hết cả lên”

Đúng là vậy, hôm đi chơi có bao nhiêu là cô gái, phụ nữ dòm ngó, xin cách thức liên lạc.

Hắn còn dễ dàng nói chuyện, cười đùa với họ nữa mà…

Cơ mà liên quan gì tới Đàm Tiểu Châu cô? Cô còn lâu mới quan tâm! Phải? Cô không quan tâm…?

Giai đoạn chính là thành phần của thời gian. Thật nhanh, Đàm Tiểu Châu đã học xong cấp ba, giai đoạn này là lúc cô nàng chọn trường đại học.

Buổi lễ tốt nghiệp cuối cấp trở lên đáng nhớ khi nó là ngày cuối cùng cô học ở đây, phải xa bạn học,…

“Đàm Tiểu Châu, lại đây chụp một kiểu ảnh nào”

Trương Giai Tuệ háo hứng thử máy chụp ảnh KTS mới mua.

“3…2…1”

Tách, tấm ảnh nhanh chóng được in ra, ngoài hai người trong ảnh ra còn có một người nữa, Thẩm Mặc Kiêu!

Không biết anh đứng chụp khi nào, phút chót hay sao mà lọt vào khung hình…

“Anh họ, anh về sớm vậy?”



Thẩm Mặc Kiêu hờ hững như không.

“Hai đứa tốt nghiệp, tôi về xem”

Anh không có khái niệm đặc cách này bao giờ. Còn một tháng nữa mới về thế mà lần này lại phá cách về sớm?

“Em đi vệ sinh một lát, hai người đứng đợi em nha”

Trương Giai Tuệ nói xong rồi chạy một lèo.

Đi vệ sinh cái gì chứ? Bạn cô lại định bày trò gì đây…

“Chúc mừng em tốt nghiệp”. Truyện Ngược

Thẩm Mặc Kiêu khẽ vuốt tóc cô nàng một cái.

“Đẹp nha…”

Cơn gió thổi ngang qua, Trương Giai Tuệ bắt trọn cảnh người quân nhân xoa đầu cô gái mang đồng phục trường. Hai người đều hướng nhìn máy ảnh, trông thật đẹp đôi…

“Ai muốn lấy ảnh nào? Tiếc quá em chụp được mỗi một tấm…”

Thẩm Mặc Kiêu đưa tay nhận bức ảnh, nhìn tấm ảnh nhỏ hơn bàn tay khóe miệng hắn nhếch lên một đường.

“Tấm này anh giữ”

Nhận được thành quả Thẩm Mặc Kiêu rời đi luôn, anh còn đang trong chuyến công tác cơ mà…

“Tiếc thật, lâu mới gặp mà…”

Đúng là lâu thật, bây giờ việc gặp nhau lại trở nên thật khó...

———————————

“Tôi nghe nói, tối nay Đàm gia có khách, hình như là một người bạn quan trọng của lão gia”

Đàm Tiểu Châu từ ngoài ban công bước vào, cô mặc chiếc đầm hai dây dài qua đầu gối, gió thổi bên ngoài làm tóc cô nàng hơi rối.

“Tôi biết rồi, cậu ra trước đi tôi thay đồ rồi xuống”

Nhà ăn của Đàm gia.

“Bao lâu rồi nhỉ?”

Đàm Huân hớn hở bầu chuyện cùng Trương Kiến Hoa, người bạn xưa khá thân thiết với ông.



“Có chục năm chứ mấy!”

Nói xong cả hai cười phá lên, xa lâu năm như vậy nhưng họ vẫn khá thân thiết, chuyện xưa nói vô kể.

Trương Kiến Hoa uống cạn cốc rượu rồi nói.

“Ông còn nhớ chúng ta còn đặt hôn ước cho bọn trẻ không?”

Đàm Huân nghe mà chỉ biết cười.

“Ông cứ nói đùa, ba đứa con của tôi ai cũng lấy vợ lấy chồng hết cả…”

Trương Kiến Hoa gật đầu tán thành.

“Phải, nếu lỡ đời con thì sang đời cháu”

Đàm Huân đồng tình, ý kiến này rất hay.

“Tôi đây thật muốn đến thăm gia đình ông. Còn chưa thấy con cháu ông thế nào”

Trương Kiến Hoa không giấu giếm gì mà kể.

“Gia đình tôi năm ấy sang nước ngoài định cư, tôi có một đứa con trai nó vẫn ở nước tham chiến, phục vụ quân đội rồi sớm xin từ chức vì chuyện gia đình”

“Bây giờ tôi có một đứa cháu trai đang làm việc ở đây. Nhân lúc tôi cả nó gặp lại, tôi có nói nó đến đây ăn cùng tôi rồi. Mạn phép, nó tới muộn một chút”

Đàm Huân cụm ly với bạn già rồi nói.

“Ông khách khí rồi. Trước sau nó cũng là cháu rể tôi rồi mà”

Nói rồi cả hai cười nói, uống rượu mừng.

“Thật tò mò cháu dâu tôi là ai, haha…”

Trương Kiến Hoa là người bạn tốt Đàm Huân tin tưởng, tất nhiên ‘người ngoài’ như Đàm Tiểu Châu, ông không thể đẩy cho người ông tin tưởng nên chỉ còn Đàm Như Khả.

Đàm Như Khả cũng 18 tuổi rồi, cũng đã tốt nghiệp cấp ba.

Thực ra, cô ta gọi anh gọi chị theo vai vế thôi thực chất tất cả đều bằng tuổi.

Đàm Như Khả cũng phát hiện ra ý đồ của ông qua ánh mặt liền lơ đi, ả không muốn!

Ít ra phải như Thẩm Mặc Kiêu ả ta mới vừa lòng. Tự dưng bị ép cưới theo cách này thật không thể nào chấp nhận được!

Cổng Đàm gia vừa mở, người trên xe bước xuống, cầm một lãng hoa quả rồi tiến thẳng vào.