Đàm Tiểu Châu bị đè xuống giường, tay không ngừng đánh vào người anh, cầu xin buông tha.
Thẩm Mặc Kiêu không tốn sức xé toạc chiếc áo thun cô đang mặc, lộ rõ chiếc áo lót màu bạc với phần da trắng hồng.
Hắn còn không phải đang hôn cô mà là cắn luôn rồi, hắn thực giận cô đến mất trí rồi!
Từ cổ đến xương quai xanh của cô nàng lộ rõ vết đỏ tím hắn để lại. Hắn thực sự không muốn nói chuyện tử tế với cô mà thay vào đó là dùng cơ thể để thỏa hiệp.
Chiếc chân váy trên người cô cũng bị hắn kéo xuống chỉ còn lại quần lót cùng màu.
Đàm Tiểu Châu đáp trả hắn qua từng cái đánh không mấy sức lực. Dù là còn một tia nhỏ nhoi cuối cùng cô cũng hy vọng Thẩm Mặc Kiêu dừng lại.
Làm gì cũng được nhưng đừng bắt cô làm chuyện này! Tại sao Thẩm Mặc Kiêu có thể mất hết lý trí như vậy? Trong suy nghĩ của cô hắn tốt hơn thế này chứ không phải ***** *** cô như thế!
“Huhu…tôi sai rồi…tha cho tôi…hức…”
Gương mặt cô bấy giờ chỉ thấy nỗi kinh hãi, đôi mắt đỏ ngầu ướt đẫm nước mắt, miệng kêu gào đến khô khan.
Phải làm sao Thẩm Mặc Kiêu mới tha cho cô đây? Tại sao chỉ vì sự xuất hiện của cô lại phải trả giá đắt như vậy? Cô chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm của mình, tránh xa anh thôi mà…
Thẩm Mặc Kiêu nhìn người con gái hắn yêu đau khổ dưới thân mới kịp bình tĩnh lại.
Cô đã sợ đến mức nào? Hắn đang làm gì cô thế này? Làm hại cô đến mức này?
Hắn cởi áo ngoài, khoác lên người cô, ôm cô vào lòng, đau xót dỗ dành.
“Tôi xin lỗi, tôi làm em sợ…”
Lúc này hắn cũng hoảng lắm, chỉ vì giây phút không làm chủ được mình mà làm tổn thương người con gái hắn yêu.
Đàm Tiểu Châu nức nở trong vòng tay hắn, cô muốn đánh hắn, trách hắn thật nhiều nhưng lại không thể làm gì. Thẩm Mặc Kiêu thật đáng sợ…
“Tiểu Châu, thực sự xin lỗi em…”
Thẩm Mặc Kiêu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, hắn muốn trân trọng cô thế mà lại làm càn.
Đàm Tiểu Châu yếu ớt buông hắn ra, thu mình trong chiếc chăn, giọng nói khàn đi không ít.
“Ngài về cho…”
Thẩm Mặc Kiêu đau lòng nhìn cô gái trong chăn rồi thu dọn bộ quần áo hắn xé tan vương vãi khắp sàn.
Thẩm Mặc Kiêu rời đi, đầu vẫn còn ngoái lại nhìn căn phòng trong kí túc, bây giờ cô đã thực sự chán ghét hắn rồi?
Thẩm Mặc Kiêu vào một cửa tiệm mua vài bộ quần áo cho cô rồi quay lại.
Đàm Tiểu Châu từ phòng tắm bước ra, cô nàng mặc chiếc áo phông trắng với chiếc quần đùi xám, đôi chân trắng trần run run bước đi.
Sao anh còn ở đây?
Cô không nói gì nhưng hắn vẫn biết cô đang sợ còn căng thẳng, đề phòng.
Thẩm Mặc Kiêu thở dài, hắn hối hận rồi…
Hắn nhìn cô bằng con mắt đượm buồn, thăng trầm không ổn định. Hắn cũng sợ lắm, sợ cô ghét bỏ, hận hắn.
“Tôi chỉ muốn đưa em vài bộ đồ, sẽ không làm gì cả”
Đàm Tiểu Châu hốc hác, đôi mắt đỏ do khóc hay hận cũng không rõ nữa.
“Vậy nên em tha thứ cho tôi được không?”
Thẩm Mặc Kiêu thấp giọng đến độ cô cảm nhận được cái yếu đuối trong đó.
Hắn yếu lòng thật rồi!
Cô vẫn im lặng, thu mình lại trên chiếc giường đơn, chỉ mong hắn để cô yên.
“Tôi hiểu rồi, em nghỉ đi”
Trước khi đi Thẩm Mặc Kiêu còn gọi đồ ăn cho cô, sợ cô bệnh còn chuẩn bị thuốc men.
Đàm Tiểu Châu thiếp đi đến tận tối, cô dậy bật đèn nhưng không được, bị cúp rồi?
Định nhờ Trương Giai Tuệ tìm đồ lại nhớ ra bạn cô ngày mai mới đến.
Cô thấy hơi nóng, đầu thì đau như búa bổ, bị sốt rồi?
Dưới khu kí túc, Thẩm Mặc Kiêu ngồi dưới đó hỏi thăm thì biết tối nay có lịch cúp điện.
Hắn lo lắng chạy lên phòng thì thấy cô nằm bất động trên sàn.
Thẩm Mặc Kiêu gọi mãi cô không tỉnh, hắn bế cô ngồi vào xe, đến bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ nói cả ngày nay cô không ăn gì cộng với việc tâm lý bị tổn thương và sốt cao nên mệt mỏi ngất đi, chuyền nước đến ngày mai cô sẽ bình phục.
Thẩm Mặc Kiêu ngồi trong phòng bệnh không một giây phút nào rời mắt cô trên giường bệnh.
Trông hắn cũng nhợt nhạt không kém gì cô, y tá vào tiêm cho cô còn nhắc nhở hắn nghỉ ngơi.
Thẩm Mặc Kiêu không ăn, không uống, không ngủ mà chăm sóc cô cả đêm.
Mặt trời lên cao, Đàm Tiểu Châu cuối cùng cũng tỉnh.
Cô thấp thoáng thấy bóng người đàn ông, lúc nhìn rõ ràng hơn thì nhận ra bác sĩ cùng y tá đang thăm khám.
Bây giờ Đàm Tiểu Châu bình phục nhiều rồi, đỡ sốt, cũng đã ăn no.
Trương Giai Tuệ vừa đến, nghe tin thì chạy một mạch đến bệnh viện thăm cô, còn ép cô nàng ăn một đống hoa quả vừa mua.
“Anh họ mà không nhờ đến chăm cậu, mình còn tưởng cậu đi đâu, hôm nay cũng không có tiết học”
Đàm Tiểu Châu kinh ngạc, không lẽ Thẩm Mặc Kiêu là người đưa cô đến đây?
“Thiếu soái biết mình ở đây?”
Trương Giai Tuệ đút cô miếng táo mới nói.
“Đúng rồi. Mà lúc gặp anh mình như xác sống ý, mắt thâm xì luôn”