Mấy ngày liền, Thẩm Tư Hạ cứ giấu giấu, giếm giếm vẽ cái gì đấy, Đàm Tiểu Châu hỏi nhất định không cho xem. Trẻ con bây giờ còn có bí mật động trời nào ư?
Đàm Tiểu Châu hôm nay được nghỉ nhưng cô nàng lại dậy sớm hơn mọi khi, tỉnh dậy thì đã không thấy bé con đâu rồi.
Ra ngoài phong khách cô mới thấy bé con ở đây. Lại vẽ? Đàm Tiểu Châu thở dài.
“Tổ tông của tôi ơi, mới dậy đã vẽ tranh. Con thích vẽ đến thế à?”
Thẩm Tư Hạ bị mẹ cù cù lăn ra cười khúc khích, tranh vẽ trên tay bị nhàu nát cả.
Đàm Tiểu Châu lấy tranh từ tay bé con, mở ra xem, cô làm ngạc nhiên khi thấy bức tranh là một gia đình, có ba mẹ và một cô bé.
Dù biết thi thoảng Thẩm Tư Hạ có hỏi ba nó nhưng chưa bao giờ nó ngồi vẽ ra cả, thật lạ.
“Con nhớ ba quá à?”
Đàm Tiểu Châu ôm bé con vào lòng, đứa trẻ sao mà tội nghiệp, cô là mẹ nhưng không thể giúp được gì.
Bé con không nói gì, cầm tay mẹ đung đưa.
“Mẹ ơi, đến giờ con đi lớp rồi”
Đàm Tiểu Châu mỉm cười xoa đầu bé con một cái, lấy chiếc lược gỗ chải tóc cho con, hôm nay bé con được mẹ buộc tóc hai bên, thích thú đong đưa hai bím tóc dài.
Hai mẹ con dắt tay đến trường, trước khi cô về Thẩm Tư Hạ hỏi một rất kì lạ.
“Mẹ ơi, baba sao chưa về?”
Cô không hiểu ý bé con lắm, tự dưng hỏi vậy? Nhưng cô vẫn nói như mọi lần.
“Ba con khi nào xong việc sẽ về với con, con phải đi lớp thật ngoan, baba càng mau về, đồng ý không?”
Thẩm Tư Hạ cười tít mắt còn đập tay với cô một cái rồi lon ton chạy vào lớp.
Được một ngày nghỉ Đàm Tiểu Châu lau dọn nhà, dọn cỏ sau vườn cũng phải đến chiều. Nhìn đông hồ đã muộn, cô vội vàng chạy đến lớp đón bé con.
“Cô giáo, em đến đón Tiểu Hạ”
Cô giáo nghe mà giật mình, vừa nãy có người tới đón rồi mà? Hay cô chưa biết?
“Lúc nãy phụ huynh đến hơi đông em lại không để ý nhiều nhưng cháu có người đến đón rồi”
Ngoài cô ra còn có Hoành Chân biết Thẩm Tư Hạ học ở đây. Hay đi đón nhóc Cao Thần mà đón bé con đi không?
Đàm Tiểu Châu đoán vậy liền đến nhà Cao Đình Phong và Hoành Chân thăm hỏi nhưng hai người nói không đón.
Cao Thần nghe được liền chạy lại kể, vì học cùng lớp nên mới biết, Thẩm Tư Hạ còn được đón về trước cậu nên cậu mới thấy.
“Có một chú tới đón ạ”
Chú? Không lẽ nào là Đàm Tử Khâm với Trương Giai Tuệ không? Nhưng sao không thấy hai người bảo gì?
“Để mình đi cùng cậu xem”
Hoành Chân rửa tay rồi chạy ra đi cùng cô tìm bé con.
Đến Đàm gia cũng không thấy, không ai đến đón bé con cả. Rồi tất cả ba hay bốn người đi tìm khắp làng không thấy đâu, đến khi về nhà đã thấy bé con đang trốn dưới gầm bàn.
Cô bé phồng má đáng yêu quá trời, làm Đàm Tiểu Châu bật cười, bé con lại chơi trốn tìm một mình ư?
“Con trốn bạn gấu của con đấy à?”
Thẩm Tư Hạ để ngón tay nhỏ con đặt lên môi ra kí hiệu “suỵt” một tiếng, đáo để kéo mẹ vào cùng, miệng chúm chím nói thầm.
“Mẹ nói nhỏ thôi ạ. Baba phát hiện mất”
Hai chữ baba làm khuôn miệng đang cười của cô cứng đờ lại, cô không tin vào tai mình lặp đi lặp lại câu hỏi.
“Baba? Baba nào?”
Nhìn mẹ kích động mà cô bé sợ hại, mếu máo chạy ra ngoài, trùng hợp đụng vào người cao lớn hơn mình cả vài thước, tay bé con ôm chân người đàn ông, gương mặt bé con ngẩng lên đòi bế.
Cho Thẩm Tư Hạ toại nguyện người đàn ông cao lớn bế cô lên cưng chiều bao nhiêu.
Đối mặt với người đàn ông trước mặt, người cô run rẩy, bước không vững. Tại sao lại có thể? Thật khó tin. Thẩm Mặc Kiêu! Anh về thật rồi.
Nước mắt Đàm Tiểu Châu rơi xuống, rồi lại nhiều hơn ồ ạt tuôn ra, chân không đứng vững suýt thì ngã may mà có anh đỡ kịp.
Đàm Tiểu Châu sợ đây là mơ, vôi vàng ôm chầm lấy người trước mắt. Nếu đây là mơ thì ít ra cô cũng được ôm anh rồi?
Giây sau người đàn ông cười nói với cô, thật dịu dàng, thật yêu thương. Làm trái tim cô đến thổn thức.
“Vợ, em sinh cho anh một tiểu cô nương thực giống anh?”
Nếu anh không nói gì cô sẽ không coi là thật nhưng anh nói cô sẽ tủi thân biết bao. Bấy lâu nay cô luôn có bạn bè bên cạnh nhưng sự cô đơn vẫn quá nặng nề bao trùm lấy cô. Đàm Tiểu Châu thấy bất công, thấy thiếu thốn vô cùng, làm sao cô lại có thể mạnh mẽ tới giờ? Sự xuất hiện của anh như chỗ vỗ về, chỗ nuông chiều cô để cô có thể than vãn khoảng thời gian suốt ba năm dài tựa như hàng thế kỷ.
Đàm Tiểu Châu như vỡ vụn, oà khóc trong lồng ngực vững trãi của anh, nói câu được câu chăng.
“Ba năm nay…anh đi đâu? Em cứ tưởng…”
Câu sau cô không thể tiếp tục nói, cô không muốn nói anh đã thực sự bỏ cô mà đi, thật khó thở, thật đau khổ!