Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời

Chương 61: Công khai



Nhược Hy nhẹ nhàng buông anh ra, khẽ sờ lên gương mặt anh, lo lắng hỏi:

"Cậu ấy không đánh anh chứ? Cậu ấy là một người rất nóng tính, nếu ai ức hiếp em thì cậu ấy chắc chắn sẽ đánh người đó ngay!"

Duật Hành nắm lấy tay cô, anh lắc đầu bảo không sao, Thiên Hào không đánh anh. Nói chuyện với anh được một lúc, Như Hạ gọi điện đến nói với giọng rất nghiêm trọng:

"Nhược Hy, em mở weibo xem đi! Không hiểu sao bây giờ giới truyền thông nghi ngờ em và Cố thiếu có gian tình, còn hỏi liệu vị hôn thê của Cố thiếu có ghen hay không nữa! Thật là tức chết chị mà, em rõ ràng là vị hôn thê của Cố thiếu mà!"

Nghe Như Hạ nói một hơi, Nhược Hy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhanh chóng mở điện thoại lên weibo xem thử. Cô giật mình đưa cho anh xem thử, hot seach về nội dung: Nghi ngờ Cố thiếu và ca sĩ Lam Thiên Ngọc có gian tình, liệu vị hôn thê của Cố thiếu có biết chuyện này không?

Cả hai thử mở xem hình ảnh kèm theo nội dung đó thì phát hiện ra rằng Thiên Hào là người chụp tấm ảnh này lúc anh đang vuốt tóc cô. Nhược Hy tức giận, cầm lấy điện thoại lập tức gọi điện cho Thiên Hào:

"Chuyện trên weibo là em làm có phải không?"

Thiên Hào không do dự vì lời nói của cô, cậu ấy lập tức nói ngay:

"Là em làm, anh ta không dám công khai chuyện của chị và anh ta thì để em giúp hai người!"

Nhược Hy chưa kịp nói gì thêm cả thì cậu ấy đã cúp máy rồi, cô thử gọi lại thì cậu ấy đã tắt máy. Nhược Hy ngước lên nhìn anh rồi hỏi:

"Hành bảo bối, giờ chúng ta tính sao đây?"

Duật Hành khom người xuống hôn nhẹ lên môi cô, anh nhìn cô ôn nhu, dịu dàng nói:

"Ngày mai anh sẽ thông báo giới truyền thông đến công ty giải trí của Ngụy Niên công khai chuyện của hai chúng ta! Một lát anh sẽ thông báo với Ngụy Niên giúp anh và em sắp xếp!"

Đáng lẽ, thời điểm này cô và anh đã không công khai. Nhưng chuyện đã đến nước này, Duật Hành buộc phải để cho cả thế giới biết cô là vợ của anh. Nhược Hy ngước lên nhìn anh, cô cũng hiểu được một phần chuyện của anh làm nên gật đầu đồng ý với anh.

Duật Hành cầm lấy điện thoại gọi điện cho Ngụy Niên:

"Nguỵ Niên, em giúp anh sắp xếp một chút, ngày mai anh sẽ đưa Nhược Hy đến công ty của em để chính thức công khai với giới truyền thông! À, nhớ mời thêm công ty giải trí Vũ Đình, anh không muốn hai người đó ức hiếp vợ của anh!"

"Được, anh cứ để em lo!"

Nói xong, anh cúp máy rồi lại gần cô nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô vào lòng rồi cả hai ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Duật Hành dậy trước cô để chuẩn bị cho buổi họp báo, anh cho người đem đến cho cô bộ lễ phục màu trắng có đính kèm nơ trên đó. Nhược Hy mở mắt tỉnh dậy, thấy trên bàn có để một bộ lễ phục, cô biết là anh chuẩn bị cho cô. Nhược Hy nhẹ nhàng gỡ dây truyền nước biển ra rồi bước vào phòng tắm để thay đồ.

Xong xuôi, cô hít thở một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở cửa bước xuống lầu. Ngay khi cô vừa bước xuống, anh đã đứng bên dưới khẽ giơ tay ra cung kính với cô, mỉm cười nói:

"Công chúa điện hạ của anh, em đã sẵn sàng chưa?"

Nhược Hy gật đầu nắm lấy tay của anh. Cố phu nhân thấy cả hai hạnh phúc như thế, bà cũng vui lòng, bà đi đến dặn dò anh:

"Nhược Hy con bé vẫn còn đang bệnh đấy! Con phải nhớ để mắt tới con bé nha!"

"Dạ, con biết rồi! Cũng sắp đến giờ rồi, chúng con đi đây!"

Nói rồi, Duật Hành lo lắng cho cô nên đã nhanh chóng nhẹ nhàng bế cô vào lòng rồi đưa cô ra xe, cô lo lắng cho vết thương trên tay anh, khẽ nói nhỏ vào tai anh:

"Anh ôm em như vậy, lỡ như vết thương hở ra thì sao?"

Duật Hành lắc đầu bảo với cô:

"Không sao đâu, em nhẹ như vậy mà! Ôm em anh không cảm thấy vết thương hở ra!"

Duật Hành nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe, anh lái xe đưa cô đến công ty giải trí Cố gia. Vừa đến trước cửa, cô bước vào trước anh thì đã chạm mặt của Thiếu Đình và Giai Ninh. Giai Ninh thấy cô mặc bộ lễ phục màu trắng rất xinh đẹp, cô ta bắt đầu chế giễu cô:

"Chị và Cố thiếu có gian tình thật à? Vị hôn thê của anh ấy chắc buồn lắm nhỉ?"

Nhược Hy chưa kịp trả lời thì từ phía sau vang lên giọng nói rất quen thuộc:

"Tôi và cô ấy chẳng có gian tình gì cả, vì cô ấy chính là vị hôn thê của Cố thiếu tôi!"