Bạch Đồng mỉm cười nhân từ, bà đưa tay lên khẽ vỗ vào vai anh rồi bảo:
"Thằng nhóc này khá đấy, cháu còn thuyết phục được cháu của ta chịu lấy cháu à! Được rồi, hai đứa lên phòng tắm rửa rồi xuống đây dùng bữa với gia đình đi!"
Nhược Hy nhanh chóng nắm lấy tay anh bước vào nhà, vừa vào nhà, mọi người bên trong đều chào đón cô, Nhược Hy ở đây được nhiều người chào đón hơn là ở Lam gia. Cô đưa Duật Hành lên phòng của mình, nhẹ nhàng đến tủ quần áo lấy cho anh một bộ đồ rồi bảo anh:
"Hay anh lấy bộ này mặc thử đi!"
Nhìn thấy phòng của cô có cả đồ của đàn ông, anh nhanh chóng bước tới ép lấy cô vào tường rồi hỏi:
"Sao phòng của em còn có cả đồ của đàn ông?"
Nhìn vẻ mặt khi ghen của Duật Hnahf khiến cô không nhịn được cười, cô cầm bộ đồ lên rồi giải thích với anh:
"Hành bảo bối, đây là đồ mà đứa em họ của em nó để quên, thấy nó hợp với anh nên em mượn tạm của nó cho anh mặc!"
Duật Hành thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ buông cô ra, ngay khi anh vừa buông, đột nhiên, anh cảm thấy chóng mặt, nên đã vô tình đè cô xuống giường, áp cô dưới thân mình. Nhược Hy bị anh đè bất ngờ nên đã che chắn rồi hỏi hỏi anh:
"Em đã nói đó là đồ của em họ em mà! Anh định làm gì thế, em còn đang có thai đấy!"
Duật Hành khó khăn nhanh chóng lật người lại, nằm bên cạnh cô, anh đưa tay lên trán rồi bảo:
" Anh bị hạ đường huyết!"
Nhược Hy nghe anh bị như vậy, mặc dù rất lo lắng cho anh nhưng cô vẫn muốn trêu chọc anh:
"Hành bảo bối, hóa ra anh lại yếu đến như thế?"
Duật Hành cảm thấy đã đỡ hơn, lại nghe câu trêu chọc của cô, anh đã nhanh chóng áp cô dưới thân mình, khẽ cười gian manh rồi bảo:
"Hy Nhi, hay là để anh chứng minh cho em thấy, anh không hề yếu nha!"
"Chị, em muốn hỏi hai anh chị muốn...ăn gì?"
Bạch Đông - em họ của Nhược Hy đột ngột bước vào phòng của cô. Nhược Hy và Duật Hành vừa nhìn thấy đã lập tức ngồi dậy, gương mặt ai cũng đỏ ửng. Bạch Đông khẽ gãi đầu rồi cười gượng:
"Có phải em vừa làm phiền hai người rồi không?"
Nhược Hy nhanh chóng lắc đầu, ngước lên nhìn Bạch Đông rồi nói:
"Không có, em tìm chị có việc gì không?"
"Bà nội hỏi hai người muốn ăn gì? Để bà nấu cho hai người ăn!"
Nhược Hy xoay qua khẽ nhìn anh, cô nhanh chóng trả lời cậu ấy ngay:
"Em nói với bà nấu món gì cũng được! Chị tin vào tài nghệ nấu nướng của bà!"
Bạch Đông gật đầu, cậu ấy khẽ liếc nhìn sang bộ quần áo anh đang cầm, rồi nhìn sang cô, cậu ấy nói:
"Anh rể, bộ quần áo anh đang cầm là của em mà!"
Nhược Hy mặt đỏ ửng lên, nhanh chóng trả lời ngay:
"Đúng là của em, tại chị và anh ấy đến đây gấp quá, không có đem theo quần áo nên mượn tạm đồ của em cho anh ấy mặc!"
Bạch Đông hình như hiểu ra được gì đó, cậu ấy nhanh chóng chào hai người rồi vội vàng đóng cửa phòng đi ra ngoài. Nhược Hy khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô đi lại túi xách lấy ra một viên kẹo rồi đưa cho Duật Hành:
"Hành bảo bối, anh cảm thấy đỡ hơn chưa? Ăn viên kẹo này đi là sẽ cảm thấy đỡ hơn nhiều đó!"
Duật Hành nhận lấy viên kẹo, nhanh chóng cho vào miệng, anh cầm bộ quần áo lên nhìn rồi ngước lên nói với cô:
"Hóa ra bộ quần áo này là của cậu ấy à?"
Nhược Hy khẽ gật đầu, sau đó cô bảo anh nhanh chóng đi tắm, cô cũng lấy một bộ váy ở trong tủ rồi đi xuống phòng tắm dưới lầu. Sau khi tắm xong, Duật Hành bước ra ngoài thì nhận được một cuộc điện thoại từ A Thành:
"Sếp, chiều hôm nay em mới quay trở lại trụ sở nhưng không thấy anh đâu? Anh đang ở đâu thế?"
Duật Hành nhẹ nhàng ngồi xuống giường, anh lấy khăn khẽ lau khô tóc rồi hỏi lại A Thành:
"Sao cậu lại quay lại trụ sở rồi? Lúc sáng còn thấy cậu chống nạng mà, chân vẫn chưa khỏi sao lại đi làm rồi?"
A Thành phía bên đây gãi đầu, liếc nhìn Ngụy Niên rồi trả lời lại anh:
"Em..."
Cậu ấy chưa kịp nói gì thì Ngụy Niên đã giựt lấy điện thoại của A Thành rồi trả lời anh:
"Cậu ấy nói chân đã không sao rồi, vài ngày nữa là có thể tháo bột rồi! Mà anh hai, anh đang ở đâu vậy?"
Duật Hành để điện thoại xuống giường rồi mở loa ngoài lên nói:
"Anh đang ở Bạch gia, nhà ngoại của Nhược Hy! Chắc khoảng chiều mai anh và cô ấy mới về thành phố C được!"
Ngụy Niên khẽ gật đầu, sau đó mở loa ngoài đưa điện thoại cho A Thành, cậu ấy bắt đầu nói với anh bằng giọng nghiêm trọng:
"Sếp, vừa nãy Ái lão gia có đến đây muốn gặp anh để xin cho Ái Tư Lộ được giảm án!"
Duật Hành đang lau tóc thì khẽ dừng lại, anh cầm điện thoại lên tắt loa ngoài, nhấc điện thoại lên nghe, gương mặt anh lạnh lùng trả lời dứt khoát:
"Cậu nói với ông ấy bất cứ ai làm hại đến người phụ nữ của tôi, cũng đừng mong tôi tha thứ!"
A Thành và Ngụy Niên đều cản nhận được ngữ khí đáng sợ của anh. A Thành khẽ gượng cười rồi nói:
"Được, em sẽ giúp anh chuyển lời lại cho ông ấy! Vậy nhé, em cúp máy trước!"
Đặt điện thoại xuống giường, Duật Hành mệt mỏi nằm xuống giường. Nhược Hy lúc này mở cửa phòng bước vào, thấy anh đang mệt mỏi, cô lo lắng đi đến hỏi:
"Hành bảo bối, anh không sao chứ?"
Duật Hành nghe giọng nói của cô liền lập tức bật dậy, đưa tay ôm lấy cô vào lòng. Nhược Hy cũng đưa tay lên vỗ nhẹ lưng anh. Cảm thấy đã nhẹ nhõm hơn, Duật Hành với tay lấy chiếc khăn bên cạnh, nhẹ nhàng đưa cho cô rồi mỉm cười bảo: