Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời

Chương 84



Nhược Hy quay sang gật đầu lia lịa vì cô đang rất là đói, hơn nữa, cũng khá là mệt vì buổi chụp hình hôm nay khá nhiều, còn lâu nữa. Duật Hành khẽ nhìn thì thấy cô vẫn chưa thắt dây an toàn, anh nhẹ nhàng mở dây thắt của mình ra, chòm tới lấy dây thắt của cô, nhẹ nhàng thắt dây cho cô, anh đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu cô rồi ôn nhu nói:

"Hy Nhi ngốc của anh, có dây an toàn mà em vẫn chưa thắt nữa!"

Nhược Hy nhìn anh lè lưỡi cười, cô khẽ nháy mắt nhìn anh rồi nói:

"A Hành, em cố tình để anh thắt dây cho em mà!"

"Em thật là..."

Duật Hành thở dài, quay trở lại ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, anh nhẹ nhàng thắt dây an toàn, khởi động xe rồi nhanh chóng lái xe đến nhà hàng. Duật Hành đưa cô đến một trong những nhà hàng nổi tiếng của Mỹ, vì anh đã đặt trước chỗ ở đây nên khi bước vào, nhân viên ở đó đã nhanh chóng đưa anh và cô đến phòng VIP bậc nhất.

Trong phòng này, có cả đại dương trong lồng kín ở phía trên và ngay bên cạnh chỗ cô ngồi. Nhược Hy thích thú lại gần chỉ tay những chú cá, sau đó nở một nụ cười thật tươi quay lại bảo anh:

"A Hành, nhà hàng này đẹp quá! Có cả đại dương trong phòng nữa này!"

Duật Hành đi lại ôm lấy cô từ phía sau, đầu dựa vào vai cô khẽ nói:

"Nếu em thích nhà hàng này, anh sẽ mua lại chỗ này rồi di chuyển nó về thành phố C để mỗi ngày đưa em đến đây ngắm!"

Nhược Hy đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của anh, cô ngước lên nhìn những chú cá đang bơi lội, gương mặt cô quay lại tươi cười nhìn anh bảo:



"Tuy em thích chỗ này thật! Nhưng anh cũng đừng tiêu tiền phun phí vì em nữa, chúng ta cần phải tiết kiệm để khi tiểu bảo bối ra đời, chúng ta có thể mua những thứ mà con của chúng ta thích!"

"Được, đều nghe lời em! Chúng ta qua bên đó ăn đi, đứng ở đây mãi, một lát đồ ăn nguội hết bây giờ!"

Nhược Hy gật đầu, nắm lấy tay anh đi đến bàn ăn. Duật Hành nhẹ nhàng buông tay cô ra, anh đi đến kéo ghế cho cô ngồi xuống, sau đó, anh ngồi đối diện cô nhanh chóng gắp thức ăn vào chén cho cô rồi khẽ nói:

"Dạo này công việc của em bận nên chắc là thời gian ăn của em khá ít. Hôm nay, anh đưa em đến đây, một phần là để cho em giải trí, thư giãn đầu óc, một phần là cho em bồi bổ sức khỏe! Buổi sáng nào, anh cũng sẽ cho người đem đồ ăn sáng đến cho em, biết là công việc em khá bận không có thời gian để ăn nhưng cũng đừng vì thế mà ăn những thức ăn không có dinh dưỡng nhé!"

Nhược Hy cảm thấy những lời dặn của anh có chút ấm áp vì trước giờ ngoài anh ra, chưa từng có một ai dặn dò cô như thế. Cô khẽ cầm đũa lên gắp miếng thịt cho vào miệng, nhìn anh gật đầu trả lời:

"Vâng, em biết rồi! A Hành, anh dặn dò với em như thế, em cảm thấy anh giống một ông già quá!"

Duật Hành đưa tay gõ nhẹ vào đầu cô, gương mặt ủy khuất nhìn cô bĩu môi nói:

"Rõ ràng anh có già đâu, sao lại nói anh giống ông già chứ!"

"Rồi rồi, anh không có già! Là em nói sai rồi, A Hành của em cũng ăn để có sức khỏe mà làm việc thật tốt nha!"

Hai người nhìn nhau mỉm cười vui vẻ trong bầu không khí tràn ngập hạnh phúc. Sau ngày này, cả hai đều bận rộn hẳn đi. Thời gian này của cô có vẻ rất bận rộn kể từ khi trở về Trung Quốc để chuẩn bị cho vòng thứ hai, Duật Hành cũng không ngoại lệ, sau khi trở về, rất nhiều vụ án cần anh phải giải quyết nên Nhược Hy và Duật Hành rất ít khi gặp nhau thường xuyên.