Thiếu Soái, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi

Chương 55: ANH THẬT SỰ RẤT ĐẸP TRAI



“Người tôi trong sạch, chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng trung thành với cuộc sống hôn nhân, tôi biết cần kiệm chăm lo việc nhà, cũng biết giặt giũ nấu cơm, hơn nữa bối cảnh gia đình tôi rất đơn giản, ba mẹ đều có công việc ổn định, anh Điền Trung Quân có đồng ý lấy tôi không?”

Đồng Đồng Tâm gần như lấy hết dũng khí để nói ra những lời này, nhưng vế sau, cô ngày càng nói nhỏ, ánh mắt cũng dần mơ màng.

Giờ cô đã nói dối như cuội rồi!

Đồng Đồng Tâm vừa dứt lời, thì có tật giật mình cúi thấp đầu.

Toang rồi toang rồi! Cô hết thuốc chữa rồi! Không ngờ cô lại nói dối anh!

Lúc này, bên tai bỗng vang lên tiếng cười mỉa mai.

Đồng Đồng Tâm sửng sốt, thấp thỏm lo sợ.

Nhưng...

Điều đáng vui mừng là, tiếng cười mỉa mai này không phải của Điền Trung Quân.

Đồng Đồng Tâm ngẩng đầu nhìn người đó, chỉ thấy một người đàn ông mặc vest đen mang giày da, khoảng 30 tuổi đang đứng dậy từ bàn bên cạnh.

“Tôi gặp người quen nên đi chào hỏi một lát!”

Người đàn ông đó nói với cô gái mà anh ta đang hẹn hò.

Rồi anh ta vừa cười ha hả vừa đi tới chỗ Đồng Đồng Tâm.

“Em gái Đồng Đồng Tâm, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Người đàn ông đi tới bên cạnh cô, rồi vỗ mạnh lên vai cô.

Đồng Đồng Tâm bị người đàn ông này vỗ quá mạnh, nên mơ màng ngửa đầu lên nhìn người đang đặt tay lên vai mình hỏi: “Anh là?”

Đồng Đồng Tâm cảm thấy nhìn người đàn ông này hơi quen, nhưng không thể nghĩ ra mình đã gặp ở đâu, chẳng lẽ anh ta là một trong những đối tượng xem mắt trước đây?

Người đàn ông cúi xuống nhìn Đồng Đồng Tâm, rồi nhếch miệng cười: “Em gái Đồng Đồng Tâm thật dễ quên! Chẳng phải tuần trước chúng ta cũng xem mắt ở nhà hàng này à?”

Nghe người đàn ông này nói thế, Đồng Đồng Tâm mới chợt nhớ ra.

Quả nhiên là thế, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách cô có quá nhiều đối tượng xem mắt, nên lãng quên cũng là chuyện thường tình.



“Chào, chào anh!” Đồng Đồng Tâm cười miễn cưỡng, xấu hổ dịch bả vai mình ra khỏi tay người đàn ông, trong lòng có dự cảm không lành làm tâm tư cô rối bời.

Ai ngờ, người đàn ông này như thể rất thân thiết với Đồng Đồng Tâm, chen lấn cô, buộc cô phải dịch qua ghế khác.

Rồi anh ta thản nhiên đặt mông ngồi cạnh Đồng Đồng Tâm, làm cô rất lúng túng.

Anh ta thấy Đồng Đồng Tâm lại đi xem mắt với người đàn ông khác, nên bắt đầu buồn cười chế giễu: “Em gái Đồng Đồng Tâm, em nóng lòng muốn lấy chồng đến thế à?”

“Không... không có...” Đồng Đồng Tâm gượng cười, rồi đổi giọng ngay: “Đúng vậy.”

Cô nóng lòng muốn lấy chồng... chỉ là vì...

Đồng Đồng Tâm đang định giải thích.

Ai ngờ người đàn ông này lại nhìn Điền Trung Quân, nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi nói tiếp: “Người anh em này, tôi thấy cậu là người điển trai nho nhã, nên mới nói thật cho cậu biết, cậu có biết cô ta đã xem mắt bao nhiêu người đàn ông rồi không? Nếu không tới một nghìn thì cũng được cả trăm rồi. Tôi nghe nói, ba người phụ nữ này đầu tư làm ăn thua lỗ, dẫn đến xí nghiệp phá sản, nợ đầy đầu, còn nợ lãi suất cao của xã hội đen. Cô ta vì tiền mới lấy chồng thôi, tiện thể lấy ít tiền thách cưới để trả nợ thay mình. Hơn nữa những lời cô ta nói ban nãy đều là nói dối, cô ta hoàn toàn không có nhà cửa, công việc và tiền gửi tiết kiệm!”

Anh định hưởng thụ niềm vui của mình trên nỗi đau của người khác à?

Đồng Đồng Tâm rất muốn tát người đàn ông này hai phát, nhưng cô chỉ có thể phát tiết trong lòng.

Anh ta uống một hớp nước, rồi tiếp tục mặt mày hớn hở nói, như đang đùa giỡn bóc trần vết nhơ của Đồng Đồng Tâm ra, chẳng hề để tâm đến sắc mặt của cô: “Tuần trước, lúc tôi gặp mặt cô ta, cô ta đã nói thẳng với tôi như thế, hôm nay, có lẽ thấy cậu đẹp trai lại có tiền, nên mới nói ngược lại để lừa cậu cưới cô ta. Cậu đừng bao giờ để người phụ nữ này lừa.”

Đồng Đồng nghe vậy thì xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ đến mang tai, giờ cô ước gì mình có thể đào một lỗ để chui vào.

“Anh ta nói thật không?” Điền Trung Quân mặt không cảm xúc, nhìn Đồng Đồng Tâm đang cúi đầu không nói gì, rồi khẽ hỏi.

Đồng Đồng Tâm không dám nhìn thẳng vào mắt Điền Trung Quân, mà càng cúi thấp hơn.

Cô không hề muốn gật đầu, nhưng cô lại không thể không thành thật gật đầu.

Giờ mọi người xung quanh đều nhìn Đồng Đồng Tâm, bắt đầu xì xào bàn tán chỉ trỏ cô.

Mặc dù bọn họ bàn tán rất nhỏ, nhưng Đồng Đồng Tâm biết rõ, bọn họ đang nói gì về cô.

Bọn họ nói cô chẳng biết xấu hổ, thấy tiền sáng mắt, không biết tự lượng sức mình, đạo đức giả... chắc chắn không có một câu nào tốt. Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể bỏ cuộc giữa chừng.

“Tôi... tôi xin lỗi.”



Lúc Đồng Đồng Tâm định cầm túi xách rời đi, thì bị Điền Trung Quân nắm cổ tay giữ lại.

Bàn tay anh ấm áp lại mạnh mẽ.

Đồng Đồng Tâm ngừng bước, nắm chặt túi xách trong tay, khẽ nhíu mày nhìn anh.

“Em vẫn chưa trả lời tôi.”

Bên tai cô bỗng vang lên giọng nói từ tính của Điền Trung Quân.

Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mơ màng hỏi: “Trả lời gì?”

“Tôi đã cầu hôn với em rồi, nhưng em vẫn chưa trả lời tôi.” Điền Trung Quân nói sâu xa.

“Hả?” Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên.

Điền Trung Quân cười ẩn ý, từ tốn giải thích: “Trong căn phòng nhỏ này có 101 bông hoa hồng, với bảy bông hoa trong tay em, tổng cộng là 108 bông, tượng trưng cho lời cầu hôn.”

“Cầu, cầu hôn...” Đồng Đồng Tâm chết lặng, hoàn toàn không hiểu gì cả.

Chỉ thấy Điền Trung Quân lại nghiêm túc nói tiếp: “Tôi đồng ý.”

Anh đồng ý? Nhưng đồng ý chuyện gì? Đồng Đồng Tâm ngạc nhiên nhìn Điền Trung Quân.

Điền Trung Quân khẽ cười, nói tiếp ngay: “Chẳng phải em hỏi tôi có đồng ý lấy em không à? Tôi nói tôi đồng ý. Giờ đến lượt em, tôi đã cầu hôn em rồi, em có muốn gả cho tôi không?”

Câu nói của anh đã làm Đồng Đồng Tâm trợn mắt há mồm, càng khiến người đàn ông bên cạnh chết lặng.

Đồng Đồng Tâm chưa kịp trả lời, anh ta đã nói khoác không biết ngượng: “Tôi nói này người anh em, người phụ nữ này vừa nhìn đã biết nhân phẩm không tốt...”

“Cô ấy dám thẳng thắn với anh, chứng tỏ cô ấy không để tâm đến anh, ngược lại, cô ấy có ý che giấu tôi, là do cô ấy có ý với tôi. Còn anh, trước mặt nhiều người như vậy, mà đi nói xấu vợ chưa cưới của tôi, lẽ ra anh nên nghi ngờ nhân phẩm của mình trước mới đúng!”

Điền Trung Quân kéo Đồng Đồng Tâm đang đứng bên cạnh vào lòng một cách tự nhiên.

Người đàn ông kia nhất thời mặt đỏ tía tai, tức giận trừng mắt nhìn Điền Trung Quân, nhưng anh ta không thể so bì với khí chất mạnh mẽ của Điền Trung Quân được, đành phải hừ một tiếng, rồi hậm hực quay về căn phòng nhỏ của mình.

Đồng Đồng Tâm vừa mừng vừa sợ ngửa đầu lên nhìn góc nghiêng của Điền Trung Quân, hóa ra ngoài đời thật sự có người đẹp trai không góc chết như vậy, mà nhiệt độ từ trong ngực anh, nhanh chóng sưởi ấm trái tim cô.