Thục Lam bước lên lầu, cô nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta đeo một cái kính đen che mắt nhìn vừa đáng tin lại vừa đáng ngờ. Thục Lam vừa bước đến gần, tai người đàn ông đó đột nhiên động. Từng âm thanh bước chân của cô đều như rõ mồt một. Hắn vươn tay về phía trước trỏ xuống ghế:
- Mời ngồi.
Thục Lam bán tín bán nghi nhìn người đàn ông nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xuống. Cô lúc này mới rõ mặt người này, vốn tưởng anh ta là một lão già nào ngờ nhìn khuôn mặt trẻ măng lại có chút thanh tú. Thục Lam chú ý đến bàn cờ vây đang chơi dở trước mặt:
"Chơi cờ một mình sao? Nhưng người này cũng trẻ quá, vậy phải xưng hô như nào đây." Thục Lam nghĩ.
- Không biết tôi nên xưng hô thế nào?
- Ta họ Lưu tên Mộ Dục, cô nương có thể gọi ta là thầy Lưu.
Thục Lam gật đầu nói: Thầy Lưu.
Mộ Dục đẩy giỏ quân cờ trắng về phía Thục Lam. Anh hỏi cô có biết chơi cờ không. Thục Lam lại chỉ lắc đầu, cô nãy giờ vẫn luôn có một thắc mắc.
"Rốt cuộc người này là bị mù hay chỉ là thích đeo kính đen?" Thục Lam nhìn thẳng vào mặt kính đen của Mộ Dục một hồi nhưng vẫn không có chút giao động nào. Trong lúc cô đang chắc rằng người này bị mù thì anh ta chợt lên tiếng:
- Tiếc quá, vốn tưởng có thể chơi với cô nương một ván cờ. Đáng tiếc đáng tiếc.
Mộ Dục đưa tay vào giỏ quân cờ đen, anh mò mẫm một hồi rồi móc ra hai quân cờ nhìn có chút khác những quân cờ còn lại. Mặt trên cờ không có vấn đề gì nhưng mặt dưới quân cờ lại được khảm ngọc bích với những hoa văn kì lạ. Mộ Dục ném hai quân cờ ra giữa bàn cờ, hai quân cờ đều ngửa mặt khảm ngọc bích lên. Anh thấy vậy liền mỉm cười:
- Số mệnh trong hoạ có phúc. Mệnh sướng số khổ, trong nhà có đại nạn. Trong hai năm tới không xuất giá ắc sẽ có tang.
Thục Lam nghe lời này không kìm được mà đập bàn. Cô vốn không tin tưởng nhưng quả thật lời này của Mộ Dục đã đúng đến tám chín phần. Nhưng về chuyện không xuất giá sẽ có tang sự kia cô vẫn thấy thật vô lí.
Mộ Dục nhìn phản ứng của Thục Lam liền nói tiếp:
- Trong nhà gần đây có người thay đổi lớn về tính cách, có người sức khoẻ ngày một yếu, có người thường xuyên bị đeo đuổi. Hoạ vận bám mình mãi không buông, đúng nhận sai cãi..
Thục Lam càng nghe càng hoang mang, cô không nghĩ chỉ hai quân cờ liền có thể đoán ra nhiều thứ như vậy. Ánh mắt nghi ngờ lại có chút sợ hãi nhìn về phía Mộ Dục. Cô nghi ngờ anh chính là kẻ phái người đến gây rối nhà mình. Vì nếu không có chuyện đó thì mọi thứ anh vừa nói chắc chẳng có thứ nào là đúng.
Tuy nói như vậy nhưng chính Thục Lam cũng đang nghi ngờ mình. Cô dừng giữa đường có biết bao nhiêu cửa tiệm lại vô tình bước vào nơi này. Nếu nói là sắp xếp thì thật vô cùng khó, hoạ bằng chỉ có thể coi là trùng hợp. Thục Lam vốn không dám tin nhưng vẫn hỏi thêm:
- Vậy có cách nào có thể hoá giải hoạ vân không?
- Không ai có thể đi ngược lại sự định đoạt của ông trời. Chỉ là vẫn có một thứ có thể giúp cô nương qua được một đại nạn.
Mộ Dung lấy ra một miếng ngọc uyên ương đưa cho Thục Lam. Cô nhận lấy nó, một người không chuyên như cô nhưng chỉ nhìn qua miếng ngọc thôi cũng biết đó là đồ quý giá. Thục Lam nhếch miệng cười, cuối cùng cũng lòi cái đuôi chuột. Cô đã nghi ngay từ lúc ban đầu mà. Có duyên chỉ là giả, xem bói chỉ là phụ, bán đồ mới là chính. Chỉ với những mánh khoé quen thuộc như vậy nhưng chắc hẳn đã không ít người mất tiền ngu.
Thục Lam đặt lại miếng ngọc lên bàn, cô mạnh miệng ra vẻ quyết đoán như muốn mua đứt miếng ngọc.
- Bao nhiêu tiền?
- Một ngàn lượng. - Mộ Dục lập tức trả lời ngay khi Thục Lam vừa dứt câu.
Vừa nghe đến con số một ngàn lượng Thục Lam liền cứng họng. Lớn đến bằng này cô chưa bao giờ thấy được số tiền lớn đến thế. Vậy mà lại có người dùng nó chỉ để mua một miếng ngọc. Thục Lam mỉm cười trừ, cô đẩy lại miếng ngọc về phía Mộ Dục, trong lòng thầm nghĩ: "Đắt như vậy thì anh tự giữ mà giải xui cho mình đi."
- Số tiền này quá lớn, tôi không thể mua nổi. Thầy Lưu có thể đoán được số mệnh của tôi nhưng lại không thể đoán được gia cảnh sao.
Thục Lam mỉa mai mánh khóe lừa đảo cũ rích rồi quay người xuống lầu. Lần này không có ai giữ cô lại nữa. Tố nhi nãy giờ ở dưới lầu lén nghe mọi chuyện. Liền khó hiểu lên lầu hỏi Mộ Dục.
- Sư phụ, quân cờ ngọc bích này rất hiếm khi con thấy người dùng. Cô gái đó thật sự là quý nhân sao?
- Ừm.
- Vậy sao người không tặng ngọc cho cô ấy. Như vậy không phải có thể kéo quan hệ sao?
- Vậy cũng không thể cho không ngọc quý được. Còn miếng ngọc này ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại. Không sớm thì muộn cô ta sẽ đem đến không thiếu một xu để mua miếng ngọc này.
Mộ Dục mỉm cười một cách bí ẩn, anh kéo chiếc kính đen đặt xuống bàn. Để lộ ra một đôi mắt màu xanh đẹp như những viên ngọc đang đắm chìm trong đại dương.
- Còn nữa, vừa rồi con đã làm sai lại còn có chủ ý đánh người. Mau đi chịu phạt.
- Con, là người bảo con ngáng chân cô ấy để gây sự chú ý mà.
Tố nhi phụng phịu không phục, nhưng phần lớn cũng là do hình phạt kia thật sự quá đáng sợ khiến cô dù có sai thật cũng phải cố cái để thoát tội.
- Con ngáng chân làm người ta ngã không biết đỡ dậy sao. Ta bảo con tạo thiện cảm chứ không phải tạo ác cảm.
Giọng điệu trong lời nói của Mộ Dục càng nói càng tỏ rõ thái độ. Thấy vậy Tố nhi cũng không dám cãi thêm gì, cô cúi mặt quay lưng bỏ đi chịu phạt. Bản thân cô vẫn luôn không phục mà chỉ dám lẩm bẩm trong miệng:
- Rõ ràng người cũng đâu bảo con phải đỡ cô ta..
***
[Dược quán]
Thục Lam vừa về đến cửa liền bị Tùy Sơn lớn giọng trách mắng:
- Chỉ bảo con đi mua chút đồ vậy mà giờ này mới trở về.
Lời nói của ông vô cùng lạnh nhạt, đến nhìn cũng không thèm nhìn, hỏi cũng không thèm hỏi. Cứ thế trách mắng Thục Lam. Thục Lam bước vào trong quán, cô ra sau nhà đặt xuống chiếc giỏ trống trơn. Thục Lam nghĩ rồi lại thở dài, bắt đầu từ sau cái ngày mà đám côn đồ đến gây chuyện, thái độ của cha đối với cô thay đổi một trời một vực so với trước đây. Ông trở lên ít nói, dễ dàng cáu gắt và cũng xa lánh cô hơn.