Văn Thiên vừa bước vào cửa đã bị ánh mắt của Thục Lam lườm cho xém chút rách người. Ánh mắt của cô sắc lẹm như dao lam vậy.
- Ngài đến đây làm gì?
Văn Thiên ngó lơ câu hỏi của Thục Lam thẳng tiến đến bên bàn ăn mặt dày ngồi xuống vị trí cạnh Nhất Minh. Anh nhìn bàn ăn có phần đạm bạc nhưng so ra vẫn là thịnh soạn so với thường ngày ở nhà Thục Lam.
- Dẫu sao ta cũng từng cứu em mấy lần, cùng là ân nhân mà sao lại đối xử nhất bên trọng nhất bên khinh vậy chứ.
Tùy Sơn ngơ ngác nhìn hoàn cảnh hiện tại, ông bối rối không biết làm gì lại nhìn sang phía con gái. Thục Lam thấy vậy chỉ đành bất lực, cô cũng biết bây giờ có đuổi cũng chưa chắc Văn Thiên đã chịu đi. Trong lúc bực dọc không biết xử lí thế nào cô lại ngớ ra vấn đề trong lời nói vừa rồi của Văn Thiên.
Thục Lam tiến đến trước mặt anh chất vấn: Anh cho người theo dõi tôi sao?!
Văn Thiên mỉm cười, anh ngước nhìn Thục Lam, nhìn khôn mặt nghiêm trọng của cô lại chỉ cảm thấy thích thú. Anh nhẹ lắc đầu:
- Không, không nên gọi là theo dõi. Ta là cho người bảo vệ em, chỉ là nhờ đó mà phát hiện được một màn kịch rất hay.
Văn Thiên quay mặt nhìn vào mâm cơm, anh đưa mắt đến đôi bát đũa trước mặt mình mà nhoẻn miệng cười.
"Hẳn là cô ấy đã định sẽ ngồi đây." Văn Thiên cầm đũa gắp một miếng đậu bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành và bình thản.
Anh lại liếc mắt nhìn Nhất Minh. Anh ta vừa nghe lời này cũng giận mình nhếch miệng cười một cách gượng gạo để che đi sự tức giận trong lòng. Nếu không phải vì giữ hình tượng thì sợ rằng anh ta và Văn Thiên đã sớm lao vào đánh nhau rồi: "Hay lắm tên khốn này lại còn cố tình khịa mình."
Thấy không thể làm gì Văn Thiên, Nhất Minh quay sang phía Thục Lam. Anh lén cười gian rồi cố tình bắt lấy tay cô một cách thâm mật.
- Không sao, chỉ là thêm một miệng ăn thêm một cái chén thôi mà. Người đã đến rồi chúng ta cũng không tiện đuổi về. Nếu đồ ăn không đủ hay để giờ tôi đi mua thêm.
Văn Thiên nghe đến hai từ "chúng ta" liền biết do Nhất Minh cố tình. Nhưng anh chỉ lườm cậu ta một cái mà không nói gì. Thấy Văn Thiên bình thản như vậy ngược lại khiến Nhất Minh càng thêm tức giận.
Thục Lam đột ngột bị nắm tay cũng vội vàng đẩy ra, cô hỏi Nhất Minh: Không phải túi tiền của anh bị rơi mất rồi sao. Tiền đâu để mua thêm đồ ăn..
Nhất Minh nghe lời này giật mình ú ớ không biết nói gì. Vừa rồi Văn Thiên đến đến đột ngột quá lại nằm ngoài dự đoán khiến anh mất bình tĩnh mà quên cả kịch bản vở kịch do mình dàn dựng.
- Tôi..tôi quên mất.
Thục Lam thở dài đi về phía sau nhà lấy thêm một cái chén. Khi cô quay ra, vì Văn Thiên và cha đã ngồi cạnh hai bên Nhất Minh nên cô đành ngồi đối diện anh. Thục Lam ngồi xuống đặt cái chén xuống bàn cộp một cái biểu lộ sự không chào đón của mình. Thế nhưng Văn Thiên vẫn không có biểu cảm gì là bất mãn khó chịu, ngược lại anh còn tự nhiên mà chủ động gắp một miếng đậu phụ đặt lên bát của Tùy Sơn.
- Phương thúc ăn nhiều một chút.
Thấy vậy Nhất Minh cũng không kém cạnh, anh gắp hết các món còn lại vào bát của Tùy Sơn. Chẳng mấy chốc bát của ông đã chất đống đồ ăn. Tùy Sơn bối rối đỡ bát đầy mà không biết động đũa từ đâu. Ông liếc sang phía Thục Lam mà nghĩ sao cứ như bản thân đang có hai người con rể.
"Đúng là lúc cần thì không có, lúc thì đến một lúc hai người. Đã vậy đều không phải người thường. Một tiền môt quyền, không thể đắc tội được bên nào." Tùy Sơn nghĩ.
Bữa ăn trong không khí im lặng ngoài Văn Thiên ra còn lại không ai có thể nuốt trôi nổi. Đặc biệt là Nhất Minh, anh vừa gắp một miếng cơm bỏ vào miệng liền nhăn mày muốn nhè ra. Nhưng vì hình tượng của mình mà vẫn cố nhai cố nuốt.
Nhất Minh nghĩ: "Trên đời lại có loại gạo cứng như đã vậy sao, đến chó nhà ta còn không nuốt nổi thứ này. Nhìn mấy thứ rau dưa đạm bạc này xem vậy vẫn có thể nuốt nổi đúng là khâm phục."
Văn Thiên nhìn vẻ mặt nhăn nhó kia chỉ khinh thường, một tên thiếu gia nhà giàu từ nhỏ sống trong nhung lụa nào đã được một lần nếm thử những món ăn đạm bạc như này. Thấy khuôn mặt Nhất Minh có vẻ khó chịu, Thục Lam lo lắng hỏi:
- Đồ ăn không hợp khẩu vị sao ạ?
"Ừm. Ngon lắm." Nhất Minh đang cố nhai nuốt lại phải cố rặn ra một nụ cười hiền từ. Anh miễn cưỡng gật đầu tỏ ý đồ ăn rất ngon trong khi trên khuôn mặt lại viết rõ chữ "chê".
Thế rồi không khí lại rơi vào một khoảng lặng tưởng chừng như không có hồi kết. Để phá vỡ cái không khí căng thẳng này, Tùy Sơn vội hạ đũa hướng mắt sang Văn Thiên hỏi.
- Ngài..
Ông chưa kịp lên tiếng hỏi gì đã bị Văn Thiên cắt ngang chen lời vào: Phương thúc đừng gọi ta như vậy, rất tổn thọ.
- À.. ờ.
Tùy Sơn vừa bị cắt lời xong cũng cứng họng mà quên luôn bản thân vừa rồi muốn nói gì. Ông nhìn Văn Thiên mà ngầm lắc đầu đánh giá: "Cậu sợ tổn thọ?! Gọi ta một tiếng Phương thúc hai tiếng Phương thúc nhưng lại xưng 'ta' như bề trên. Vậy là sợ tổn thọ dữ chưa?"
- Vậy cậu.. là vị thiếu soái mới đến nhậm chức đúng không. Vân Nam này loạn lạc lại nghèo nàn không biết sao cậu lại chọn đến đây?
Nghe Tùy Sơn hỏi, Văn Thiên đang chăm chú ăn liền hạ đũ xuống đặt ngang bát cơm, anh đặt hai tay đè lên đầu gối ngồi nghiêm mình thẳng mắt hướng nhìn Tùy Sơn. Vẻ nghiêm chỉnh của anh khiến ông có chút bối rối.
- Thời đại này làm gì có quyền lựa chọn. Chỉ có ép buộc và bị ép buộc.
Tùy Sơn bị cuốn theo sự nghiêm chỉnh của Văn Thiên mà có chút căng thẳng, ông thấy anh nói vậy liền gật đầu đồng tình. Tuy có chút run sợ nhưng ông vẫn không khỏi tò mò mà hỏi thêm vài điều.
- Vậy cậu tên gì?
- Trịnh Văn Thiên.
- Bao nhiêu tuổi rồi?
- 25.
- Cha mẹ cậu..?
- Họ sống ở Thuận Nam, rất an nhàn.
- Cậu quen con gái tôi bao lâu rồi?
- Mấy ngày trước.
- Việc cậu cứu nó..
- Dừng! - Thục Lam nghe cuộc đối đáp không nhịn được nữa mà đập mạnh đũa xuống bàn. Cô quay rang phía Tùy Sơn ghé sát ông khó hiểu hỏi nhỏ.
- Cha, sao người hỏi như đang lấy khẩu cung vậy. Rồi sao lại hỏi về tên, tuổi rồi còn cha mẹ người ta nữa. Nó có liên quan gì đến chúng ta sao?
Văn Thiên ghé sát sang phía Thục Lam bình thản đáp thay: Không sao, sớm muộn cũng phải nói. Hỏi trước trả lời trước sau này đỡ bỡ ngỡ.
Thục Lam quay sang nhìn Văn Thiên: Ý ngài là gì?
Văn Thiên chỉ cười, anh lại gắp miếng đậu phụ bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành: Sau này em sẽ biết.