Trước đó em có thể nói cho ta biết vì sao em lại xuất hiện ở kĩ quán đó. Không phải vì phụ mẫu mà tự bán mình đó chứ.
Thục Lam tức giận phản bác: Đương nhiên không phải. Tôi đã cầu ngài giúp thì đâu cần phải bán thân, đến đó chỉ là vì muốn cứu người...
Thục Lam nói đến đây chợt dừng lại mà suy ngẫm, bây giờ cô mới thấy người phụ nữ kia xuất hiện thật kì lạ làm sao. Nghĩ rồi cô vỗ trán một cái trách bản thân sao lại dễ tin người như vậy.
- Sao thế, nhớ ra gì rồi?
- Ừm không có gì.
- Nói ra.
Giọng điệu của Văn Thiên đột nhiên thay đổi khiến Thục Lam có phần sợ hãi. Cô cúi mặt xuống, bàn tay cảm giác rảnh rỗi tự bắt lấy nhau. Chấp môi một hồi, cô thở dài một cái rồi nói.
- Ngày hôm đó, một cô gái trốn được từ kĩ quán Tuyên Hoa chạy vào nhà tôi cầu cứu. Nói muốn cứu em gái đang bị nhốt trong kĩ quán. Nhìn cô ta khóc lóc đáng thương quá nên tôi mới...
- Hừ.
Văn Thiên nhếch miệng cười một cái, chỉ nghe qua thôi anh cũng biết đây là một cái bẫy mà chỉ có kẻ ngốc mới mắc phải. Văn Thiên nhìn Thục Lam hồi lâu, trong lòng có nhiều phần khó hiểu. Anh thầm nghĩ: "Nhiều lúc em ấy thông minh, lanh đến lạ. Nhiều lúc lại không thể ngu ngốc hơn. Phụ nữ thật khó hiểu."
- Mấy ngày tới em cứ ở lại đây. Khi nào cử hành đại lễ xong thì mới được ra ngoài. Tránh gây nhiều chuyện phiền phức.
Thục Lam khó hiểu: Đại lễ gì chứ?
- Đương nhiên là đại lễ thành hôn.
Văn Thiên nói rồi cầm bát đi ra ngoài. Trong khi Thục Lam vẫn chưa rõ chuyện gì. Cô kinh ngạc đến há hốc mồm, đôi mắt tròn chớp chớp một cách vô tri.
"Gì chứ?! Thành hôn. Mình không nghe nhầm chứ. Ngài ấy vậy mà muốn lấy mình. Không đâu chắc chỉ là một lễ nhỏ rước về làm lẽ thôi." Thục Lam nghĩ rồi trong lòng có chút tủi thân nhưng cô cũng không dám phản kháng. Bởi lẽ cô đã đồng ý rồi, vì phụ mẫu dù là làm vợ bé, dù là cưới người mình không thương, dù có phải sống chung với một người bá đạo đến đáng sợ cũng đáng.
Thục Lam đến bên cửa sổ. Cô dù đã là lần thứ hai đến nơi đây nhưng cô vẫn bị choáng ngợp bởi độ sa hoa này. Cô nhìn xuống phía dưới, thấy hoa viên muôn vàn ánh sắc. Hoa nở theo mùa vẫn đang đua nhau, trong đó không ít loại hoa quý giá. Trong lòng chán nản Thục Lam liền xuống đó đi dạo để khuây khỏa.
Cô đến bên một khóm hoa nhìn trông có vẻ khác biệt với những loại khác. Nhìn trông như một loại hoa dại tự mọc. Nhìn nó rung rinh trước gió Thục Lam liền ngắt lấy một bông. Bông hoa vừa đứt thì phía sau cô liền có tiếng quát tháo.
- Này này này, cái cô kia ai cho cô dám bứt hoa hả. Có biết hoa này chăm khổ thế nào, quý giá thế nào không. Có bán mười cái mạng cô cũng không đền nổi đấy.
Thục Lam quay người lại, cô vừa nhìn liền nhớ ngay ra người phụ nữ này. Ngày trước cô đã gặp bà ta ở công phủ thiếu soái. Khi đó có hai người, một người hình dáng có chút mập mạp nhưng khuôn mặt rất phúc hậu. Người còn lại chính là bà ta, một thân người cao ngồng, gầy gầy mà giọng nói thì rất sắc và chanh chua.
Thục Lam nghe đến hoa quý thì vẫn chưa dám tin, chỉ sợ người này lại dọa mình liền nói thẳng.
- Hoa này quý lắm sao, sao tôi nhìn chỉ thấy giống hoa dại vậy.
- Hoa dại! Ha, đúng là hạng người thân phận tầm thường không có mắt nhìn.
Thục Lam nghe lời này hai mày chau lại, người đàn bà trước mặt này đúng là không có ý gì tốt đẹp cả. Cô trong lòng có chút khó chịu nhưng cũng không thể gây thêm chuyện gì. Bản thân cô vì thích lo chuyện bao đồng đã gây không ít chuyện cho Văn Thiên. Nếu bây giờ ở trong nhà của anh mà cũng gây bất hòa thì thật khó mà dung thứ. Nghĩ rồi Thục Lam cúi gập người xuống.
- Xin lỗi, tôi không cố ý, không biết hoa đó vừa quý lại khó chăm. Mong dì bỏ quá cho.
Người phụ nữ chề môi: Đúng là xuất thân phường hạng kĩ điếm không ra gì. Chỉ có ra vẻ đáng thương hại là giỏi.
Nói rồi bà ta bê thùng nước tiếp tục tưới khóm hoa, khi đi qua người Thục Lam liền huých cô một cái thuận miệng mắng: Tránh ra.
Thục Lam bị huých đẩy sang một bên liền đứng thẳng người lên. Cô quay ra nhìn theo người phụ nữ, bản thân có chút uất ức như lại không biết bày tỏ với ai, chỉ biết tự nhủ phải tự quen với việc này vì sau này đây cũng xem như là một phần cuộc sống của cô.
Thục Lam đi lang thang một đoạn đường, cô bây giờ không còn tâm trạng thưởng hoa ngắm cảnh gì. Trong lòng chỉ toàn buồn bực.
- Con không cần phải cảm thấy khó chịu quá làm gì. Có nghe bà ấy nói gì thì cứ xem như gió nhẹ thoảng qua là được.
Thục Lam nghe tiếng nói liền quay ra, thấy bến cạnh cô có một người làm đang dọn cỏ. Đó chính là người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu kia. Người làm đứng dậy phủi đi bụi đất bám trên đồ rồi tự giới thiệu.
- Ta họ Triệu, con gọi ta là dì Triệu là được, sau này con có gì không biết cứ hỏi ta. Còn bà ấy là bà Tào, tính cách hơi khó gần lại thẳng tính nên nói chuyện hơi khó nghe. Con quan tâm làm gì, cũng đừng giận bà ấy mà làm gì.
- Dạ.
Thục Lam nhìn dì Triệu cảm thấy tính cách của bà cũng có phần giống với mẫu thân nên tự trong lòng cũng muốn kết dao. Cô liền ngồi xuống bên dì Triệu.
- Dì để con giúp cho, mọi người ngày nào cũng phải dọn như vậy sao. Nơi này rộng như vậy kể cũng khổ.
Dì Triệu lắc đầu nhẹ đẩy Thục Lam ra: Thôi để ta tự làm, con cứ đi dạo quanh tham quan là được rồi. Dù sao con cũng là người của thiếu soái, tính ra cũng là chủ tử sao có thể động tay vào mấy việc này. Mấy công việc này ngày thường cũng không cần làm kĩ đến vậy. Nghe nói sắp tới thiếu soái tổ chức đại hôn nên mới phải trang hoàng lại.
Thục Lam nghe đến đại hôn đột nhiên trong đầu lại vang lên vài câu nói không hoàn chỉnh: "..là vị hôn thê của a Văn... Ta muốn mua người phụ nữ kia... Sau này ta thành thân cô ta sẽ theo ta về làm thị thiếp..."
"Hoá ra là vậy, vậy nên mới gọi là 'đại hôn'. Hoá ra là đã có vị hôn thê, mình vốn chỉ là món hàng đi kèm đề phụ hoạ. Mình đang thất vọng cái gì chứ, từ đầu đã định như vậy không phải sao. Mình là ai chứ, thân phận thấp kém mà lại muốn vọng tưởng trèo cao. Đúng là si tâm vọng tưởng mà." Thục Lam nghĩ rồi cố gượng ra một nụ cười có ba phần buồn thảm, bảy phần thương tiếc.