Vốn dĩ đã được tính toán kỹ, chuẩn bị đầy đủ cho hoạt động đánh chiếm. Ai biết… Ai biết thông tin có sai lệch. Cái gọi là chuẩn bị một đời, thất bại chỉ trong một khắc chính là đây. Ai mà ngờ được tình báo có sai, đối thủ của họ còn mạnh mẽ và ngoài sức tưởng tượng của họ. Mà họ, một chút chuẩn bị đều không có lại phải đối mặt với nguy hiểm lớn như vậy. Hiện tại mới chỉ mất hai người, Mục Dã nghĩ tình hình như này vẫn còn khả quan rất nhiều.
Đối với Mục Dã mà nói, hắn chỉ quan tâm việc có trở về bình yên được hay không thôi. Trong lòng hắn đã nhận định nhiệm vụ thất bại rồi, đầu óc bắt đầu không ngừng quay cuồng giữa những phương án khả thi nhất có thể khiến cho hắn cùng đồng đội nếu được thành công trở về. Thật sự, không phải hắn ích kỹ không muốn cố gắng hết sức để có thể mang đủ người về. Con người ai cũng phải vì mình mà suy nghĩ trước rồi mới có khả năng nghĩ đến người khác. Cứ nói hai người đã hy sinh kia, họ nếu không phải biết đã không còn lối thoát nữa mới phải bắt đắc dĩ trở thành yếu tố giúp đám người còn lại tranh thủ thời gian chạy trốn thì cũng không có việc vì người khác làm lá chắn đâu. Mà nếu không phải ai cũng là tinh anh thì chưa chắc lợi dụng được việc này để trốn thoát thành công.
Còn việc nhặt xác gì đó trong thời đại này là không hề khả thi. Tựa như việc bọn họ ăn thịt những sinh vật kia, thì bọn chúng cũng có thể làm điều ngược lại. Tùy tình huống, không ai muốn mạo hiểm vì một cái xác mà đánh mất cả mạng sống quý giá. Mãi lo suy nghĩ, trong lúc nhất thời hắn không chú ý có ánh mắt mang theo tia sáng u ám được giấu rất sâu lại xảo diệu ở trong hoàn cảnh không ai đủ sự chấn định để phát giác ra mà kín đáo đảo qua trên người hắn. Mà không, dù có nhận ra thì thiết nghĩ hắn cũng chỉ ngờ vực một chút, vì hiện tại họ ngồi đối diện nhau, nhìn nhau một chút thì có gì là lạ.
“Chuẩn bị phương án rút lui đi.”
Ngạo Tề rốt cuộc đã lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự bất lực không sao che giấu được mà nói.
Theo lời hắn nói, trên mặt những người khác lập tức hiện lên sắc thái nhẹ nhõm rõ ràng.
Đương nhiên rồi, làm gì có ai muốn chết chứ. Đã biết không thể làm được mà vẫn đâm đầu vào, đó nào khác gì đang tìm chết.
Nếu thật Ngạo Tề bất chấp tất cả mà tiếp tục làm, khó nói được bọn họ không sẽ lên tiếng phản đối mặc kệ hậu quả là gì. Dù sao mạng của họ vẫn quan trọng hơn. Có lẽ Ngạo Tề biết vậy cho nên mới không nghĩ thêm phương án nào mà mức độ khả thi có khi còn chưa đến một phần trăm cơ hội thành công kia làm gì.
Lòng người đã chùng bước, còn cái gì để nói nữa.
…
Mười một giờ ba mươi trưa.
Dung Lạc hít sâu một hơi, sau đó vươn tay chạm vào nắm cửa.
Cạch.
Ánh nắng mặt trời gây gắt lập tức phủ lên người cô như đang chào đón cô về với vòng tay của mẹ.
Cái nắng khiến cho bao nhiêu người chùng bước nhưng không ngăn được ý định của Dung Lạc.
Cô không phải chưa tính đến chuyện này nên làm gì có khả năng rút lui khi còn chưa bắt đầu cơ chứ. Dung Lạc dứt khoát bước ra. Cánh cửa sau lưng cô khép lại một cách quyết đoán, tựa như nội tâm mạnh mẽ của chủ nhân nó.
Dung Lạc khẽ chỉnh chỉnh mũ áo khoác trên đầu rồi xuyên qua cái nắng nóng kinh hoàng gần như đạt đến bốn mươi độ, hướng về phía mục tiêu của mình.
Biển.
Rì rào…
Âm thanh của biển dù cô ở trong nhà đều có thể nghe thấy chứ chẳng nói đến hiện tại, cô đã đang từng chút một tiếp cận nó. Để ẩn giấu thân mình, cô quyết định theo con đường lúc trước khi cô mới đến đã đi qua, dùng cỏ lau cao đến ngực, cổ mình để hướng đến biển.
Bước chân cô không tính là nhanh mà còn có phần nhàn nhã. Cô muốn làm thật tự nhiên, không khiến người ta chút ý nhất dù có khả năng giờ này sẽ chẳng có ai nhìn thấy cô được. Trước khi đi cô đã lựa chọn cho mình một bộ trang phục rộng một chút, mặc vào khiến cô trông không giống một người phụ nữ. Tuy ngoại hình này vẫn chưa đủ để đạt đến yêu cầu của một người đàn ông nhưng chưa chắc người ta nhìn lướt qua có thể nhận ra được cô là ai rồi làm ra hành vi chặn đầu.
Càng gần hàng rào B40 thì trái tim cô càng đập nhanh hơn. Tuy đến đây cô đã có thể chắc chắn bản thân có thể qua được nhưng cô vẫn là hồi hộp, tim đập mạnh vô cùng. Bên cạnh đó cô không khỏi cảm thấy hưng phấn vì sắp đạt được mục đích một cách dễ dàng hơn cô đã nghĩ nhiều.
Thời điểm tay chạm vào lưới thép được làm thành cửa trông có vẻ sơ sài muốn chết dù đã nhìn thấy bao nhiêu lần nhưng cô vẫn nghĩ vậy, Dung Lạc không tránh khỏi nữa phào nhẹ nhõm một nữa. Nữa còn lại chính là thử thách tâm lý đến từ bụi cỏ lau kia.
Tuy có chút ám ảnh đối với những bụi cỏ lau này nhưng hiện tại Dung Lạc vẫn phải cắn răng mà làm thôi. May mắn sao, cô đi được nữa đoạn vẫn chưa từng cảm thấy xung quanh có những ánh mắt ác liệt giống như hôm trước.
Tâm cô dần dần thả lỏng khi bản thân không ngừng bỏ lại bụi cỏ lau ở phía sau. Thời điểm chân cô đặt lên nền cát trắng đặt trưng chỉ ở gần bãi biển mới có, tiếng sóng biển rì rào chỉ cách cô năm mươi bước chân, Dung Lạc mới triệt để thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại cho dù có người chạy đến thì cô vẫn có đủ khả năng để trốn thoát. Bất kể bại lộ năng lực của chính mình cũng sẽ làm nếu chuyện đó là cần thiết.
Dung Lạc đứng núp bên dưới một gốc cây dừa hòng xua tan đi cái nóng trên người một chút rồi mới đưa mắt nhìn hai bên bãi biển. Cô nhanh chóng chọn được mục tiêu cho mình.
Bên trái Dung Lạc, cách cô trăm bước chân có một ghềnh đá nằm gần vách núi. Nơi đó tồn tại rất nhiều những tảng đá lớn nhỏ khác biệt chất chồng lên nhau rồi trải dài ra tận ngoài biển. Sóng không ngừng đánh vào chúng khiến bọt tung trắng xóa một góc trời.
Đây chính là nơi Dung Lạc chọn hòng giúp cô che chắn thân mình trong lúc cô thử nghiệm ý nghĩ của trong đầu. Cô không muốn để ai nhìn thấy tình cảnh có thể xem là dị tượng không thể lý giải được sắp diễn ra vì cô kia, càng không muốn ở lúc này bại lộ chính mình.
Trăm bước chân đối với cô chẳng có si nhê gì, không đến vài phút cô đã chạy được đến nơi, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới những cục đá nhỏ nằm ở rìa ngoài ghềnh đá bên chân mình rồi. Dung Lạc không chút chần chừ đạp lên chúng, tiến sâu vào ghềnh đá. Y như rằng, những tảng đá lớn có thể lên tới mấy mét nhanh chóng che đi thân hình nhỏ nhắn lại linh hoạt khi di chuyển của cô.
Tiến vào ghềnh đá đủ sâu Dung Lạc mới dừng lại. Cô chọn một tảng đá lớn cách phạm vi sóng biển hai mét để đặt chân. Nhìn biển cả mênh mông trông có vẻ chẳng khác gì kiếp trước nhưng lại tồn tại thật nhiều nguy hiểm có thể giết chết mình, Dung Lạc hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cởi lớp ngụy trang trên người ra. Bên trong là một bộ đồ bình thường mát mẻ vì chất liệu là sợi đay khá ít thấm nước lại ôm trọn cơ thể cô. Dung Lạc đã lật tung cả tủ đồ của mình mới chọn được nó cho mục đích ngày hôm nay.