Biểu tình đáng thương của cô chọc cho người đàn ông tức cười nhưng lại không có một chút áy náy nào. Ngược lại cái tay trên eo cô càng thêm càn rỡ siết chặt. Giống như muốn siết cô khảm chặt vào cơ thể. Sự đụng chạm của hắn không khỏi khiến Dung Lạc đã hơn một tháng chưa gần gũi với hắn cảm thấy run rẩy. Nhưng cô lại không có bài xích nên cứ mặc kệ cho hắn ôm, ánh mắt lại vô định nhìn băng gạc màu trắng trên ngực hắn đến xuất thần.
Có điều không thể không nói, cái ôm bá đạo gần như càn rỡ của hắn khiến cho cô vô thức cảm thấy an tâm dị thường. Những suy nghĩ rối loạn trong lòng cùng ngờ vực bỗng chốc biến đâu mất. Lòng ngực nhẹ nhõm vậy mà lại khiến Dung Lạc trong đầu bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ kỳ quái. Chẳng lẽ cô là người ăn cứng không ăn mềm? Nói thẳng ra là thích chịu ngược? Làm gì có cái lý đó! Dung Lạc cật lực phản bác suy nghĩ điên rồ của chính mình. Cô mới không phải người như vậy. Cô rất bình thường!!!
Nhưng có lẽ... Cô nên tin tưởng hắn nhiều hơn.
Nhưng tại sao mới rồi cô lại có những suy nghĩ đó nhỉ... Là bởi vì cô đặt nặng người đàn ông ở trong lòng sao... Cho nên mới quan tâm cái gì nhìn, cách nghĩ cũng như mọi hành vi thường ngày của hắn như vậy? Cho nên là cô thích hắn chút chút rồi đúng không...
Hầy! Dung Lạc cười giễu. Hiện tại họ đã là vợ chồng với nhau rồi, thích là chuyện trong khả năng trong khi người đàn ông lại ưu tú như vậy. Có lẽ cái cô quan tâm ở đây là sự coi trọng của hắn đối với cô. Hôn nhân có lẽ không cần tình yêu nhưng nhất định phải có sự đồng điệu về suy nghĩ. Tiếp đó lại thêm sự tin tưởng và thấu hiểu, bao dung, bảo vệ... Tất cả những thứ này tạo nên cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Tình yêu chỉ là thứ gia vị khiến cho hôn nhân thêm nồng nhiệt mãnh liệt hơn thôi. Nhưng tình yêu lại mang đến sự ghen tuông, ích kỷ, lo được lo mất... Những gia vị này chính vì Dung Lạc không cần nên mới không yêu đương với ai ở kiếp trước. Cô sợ bản thân không thể thoát khỏi được trở thành con người cô ghét.
Chính vì vậy khi đụng phải chuyện ép buộc không có nhân quyền này Dung Lạc không có sừng sộ lên đòi hỏi phải có một tình yêu trước hôn nhân mà bài xích nó. Ngược lại khi nhìn thấy người đàn ông đối xử với cô tốt thì cô đã thử chấp nhận sống thử với hắn. Hiện tại hôn nhân của họ đối diện với một khó khăn thật lớn, có lẽ sẽ khiến họ thấu hiểu nhau hơn. Nếu người đàn ông không thể đáp ứng được hai loại gia vị tin tưởng và bảo vệ, có lẽ đây là nét bút chấm hết cho cuộc hôn nhân này của họ.
"Lạc Lạc, có phải em đã nhận thức sai về nơi này?"
Dung Lạc đang lan man trong dòng suy nghĩ nên không tập trung bỗng nhiên bị câu hỏi này của hắn chọc cho sững lại mà vô thức ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Nói vậy có khi còn chưa đúng. Nên nói em vốn không có nhận thức gì về nó mới phải."
Mục Dã ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô, lúc này lại tập trung trên khuôn mặt nhỏ đang có chút ngơ ngác của người con gái. Giọng nói lại mạch lạc kiên định chắc chắn. Giống như con người hắn, luôn mạnh mẽ quyết đoán, chưa từng có chút chần chừ hay lo ngại trong mọi hành động. Đây là tố chất của một quân nhân ưu tú nên có, hắn lại càng thêm hoàn mỹ hơn người.
Cho nên lúc này hắn cũng không có bỏ mất một tia chột dạ trong đáy mắt Dung Lạc. Người con gái bởi vì hắn nhìn, sợ hắn biết suy nghĩ trong mắt cô hay do bị hắn phát hiện tâm tư mà không dám nhìn hắn, đã vội vàng rũ mắt xuống.
"Nếu không phải tôi có thể chắc chắn rằng em chính là Dung Lạc... Là Dung Lạc đã sinh ra và lớn lên tại ngồi làng bên cạnh, chưa từng rời đi nơi này... Nhưng có lễ chính là những thứ tưởng chừng như mang tính chất đảm bảo tuyệt đối này lại đã khiến cho suy nghĩ của tôi không thể vượt qua thường thức, không chạm được đến gốc rễ của sự thật. Em nói có đúng không?"
Mục Dã âm thanh trầm thấp tự như đang tự ngẫm vừa nói vừa vô thức sờ soạn vòng eo thon thả của người con gái. Vốn có thể kích thích cô run rẩy nhẹ nhàng vì nhột... Có điều lúc này chủ nhân của vòng eo ấy đã miên man trong dòng suy nghĩ của riêng mình rồi cho nên không thể lập tức làm ra phản ứng đáng yêu nên có. Nhưng Mục Dã nào có không phải giống cô. Lúc này hắn đều đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình dù miệng vẫn nói, mắt vẫn nhìn cô gái nhỏ.
"Lạc Lạc, thật ra có khi chẳng cần em nói... Không, em chỉ cần nói lời em muốn nói, cho dù nó thật phi lý, không cần quan tâm tôi có hiểu hay không mà thôi. Tôi hiểu cũng được, không hiểu cũng chả sao. Bởi vì có một điều em nhất định phải tin tưởng, Dung Lạc!"
Mục Dã khẽ đưa tay nâng cằm người con gái lên, để cho cô nhin vào mắt mình rồi dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói: "Tôi sẽ không bán đứng em.". ngôn tình hài
"Cho dù cả thế giới này quay lưng với em, tôi cũng sẽ không."
"Từ thời điểm em trở thành vợ của tôi, em chính là điều quan trọng nhất với tôi. Tôi sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ em, cho em thứ tốt nhất."
Dung Lạc hai mắt mở to nhìn chằm chằm người đàn ông giống như đang đọc lời tuyên thệ cho hôn nhân... Trái tim đập thình thịch không ngừng, thật lâu không có phản ứng nào khác.
Biểu tình ngơ ngác đến đáng yêu của cô khiến Mục Dã không nhịn được thả vòng eo hắn yêu thích không thôi kia ra, đưa tay nhéo nhéo bên má mềm mại. Nhìn nó biến dạng khiến cho biểu tình trở nên kỳ quái mà không nhịn được nhếch lên khóe môi. Cảm xúc ấm áp chân thật dưới tay lại khiến hắn lần nữa nhận thức cùng cảm khái, còn sống thật tốt. Còn có thể chạm vào người con gái này, nhìn thấy cô... Đó là điều tốt đẹp nhất hắn cảm nhận được trong cuộc sống tẻ nhạt này.
"Ở nơi này chỉ có bản lĩnh cá nhân mới là kỹ năng bảo mệnh. Căn cứ chỉ là mái nhà cho chúng ta trú chân, dừng bước. Tuy về mặt hình thức nó không đến nổi tàn khốc như thời điểm tận thế mới bắt đầu nhưng bản chất chưa từng thay đổi, em hiểu không. Lòng tin ở nơi này là vô dụng nhất. Chỉ có lợi ích bản thân mới là lớn nhất."
"Cho nên, cho dù lần này thất bại là có kẻ khác mưu đồ bên trong thì tôi cũng không trông mong có thể đạt đến cái gì. Có một sự thật không thể chối cãi đó chính là do tôi không đủ năng lực cho nên mới không thể quay về. Chính vì vậy, so với tất cả mọi thứ, tôi còn sống mới là điều quan trọng nhất. Mà tôi còn sống, còn quay lại được đều là bởi vào em. Tôi nâng niu còn không kịp sao lại có ý nghĩ đem em đưa đến trước mặt người khác kia chứ."
"Trừ khi em muốn, ai cũng không thể ép buộc em để lộ con bài bảo mệnh của chính mình, kể cả tôi. Mà tôi, tôi nhất định sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ bí mật này cho em."
Dung Lạc đôi mắt mở lớn nhìn hắn. Bên trong không ngừng chớp động thứ ánh sáng không quá mãnh liệt nhưng lấp lánh chói mắt vô cùng, đủ khiến Mục Dã nhận ra người con gái đã bị hắn nói thông suốt rồi. Hắn không khỏi vừa nhẹ nhõm lại vừa bất lực. Nữ tánh thật sự là những sinh vật khó hiểu, tâm tình nay đây mai đó. Nếu bỏ bê nó, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện không tốt.
Dung Lạc thật sự là bị hắn trấn an tốt rồi. Thế nhưng cô lại bị vài lời của hắn nhắc nhở mà khẽ nhíu lại đôi mày liễu tinh tế.
"Nói vậy là anh không muốn truy cứu việc này? Lỡ như..."