Dung Lạc đến trước cửa nhà vệ sinh thì khựng lại, quay đầu giống như muốn xác nhận lại lần nữa mà nhìn Trình Liên quái dị hỏi: “Anh không lầm chứ?”
Trình Liên có vẻ khá là bất ngờ khi nghe cô hỏi nhưng vẫn gật đầu, còn cười đáp: “Bảy mươi phần trăm rồi.”
Dung Lạc nghe cái xác xuất này còn có chút không dám tin tưởng. Nhưng cô vẫn là trước tiên đi vào nhà vệ sinh dưới sự giúp đỡ của người đàn ông. Cả quá trình cô đều không phát giác được biểu tình của người đàn ông bên cạnh. Điều này không ngoại lệ khiến cho sắc mặt của Mục Dã càng thêm biến ảo khó lượng.
“Em tự làm được chứ?”
Dung Lạc còn chưa thoát khỏi chấn động nghe lời này của hắn thì cứng đờ một chút. Cô đoán có lẽ hắn không biết những lời Trình Liên nói là có ý gì nhưng hiện tại cô ngượng chín mặt, nào có dám nói cho hắn biết lý do. Cô rầm một tiếng đóng chặt cửa lại.
“…”
Mục Dã nhìn chằm chằm cái cửa hồi lâu rồi mới quái dị quay đầu nhìn Trình Liên, trong mắt toàn là ý hỏi.
“Anh đợi chút đi rồi sẽ biết.”
Trình Liên lại xem như không thấy, thần bí cười cười chứ không chịu nói rõ cho hắn.
Mục Dã nhìn hắn một bận, thấy hắn vẫn nhất định không chịu nói trước khi người con gái ra mặc cho không ngừng bị ánh mắt sắc bén nguy hiểm của hắn nhìn thì không lại tiếp tục. Hắn như ông thần đứng canh trước cửa nhà vệ sinh không rời nữa bước. Trình Liên thấy thì chỉ cười cười chứ không để bụng.
Dung Lạc không ở trong đó lâu, tầm năm phút sau cô đã đi ra. Trình Liên biết chắc cô đã ổn định được tâm tình của mình rồi mới chịu ra.
“Thế nào?”
Hắn cười bí hiểm hỏi. Từ khi Dung Lạc hỏi hắn câu kia hắn đã chắc chắn cô là biết thứ hắn đưa dùng để làm gì, cho nên lúc này hắn chỉ hỏi chứ không đòi nhìn cái que trên tay cô. Đừng hỏi hắn tại sao hắn lại chuẩn bị trước que thử thai trong cặp y tế. Hầu hết những lần hắn đi khám cho nữ tánh trong căn cứ thì tám chín lần kiểu gì cũng đều dùng qua nên lúc nào hắn cũng để sẵn trước vài cái trong hộp cứu thương. Không ngờ lần này cũng không ngoại lệ vẫn là dùng đến. Hắn không có bất ngờ khi Dung Lạc có thai. Chuyện nhân chi thường tình thôi mà. Thấy nhiều sẽ quen.
Dung Lạc nắm chặt cái que trong tay, không nhìn hắn nhưng lại thấp đầu gật nhẹ một cái.
“Vậy thì chúc mừng trước.”
Trình Liên không để ý biểu tình của Dung Lạc, lập tức nhiệt tình nói. Sau đó hắn còn không quên bảo: “Lại đây đi, tôi rút chút máu về kiểm tra lại lần nữa để biết chính xác đã được bao lâu rồi.”
Dung Lạc có chút thất thần được người đàn ông dìu về giường. Khi nhận ra sự hiện diện của hắn thì vội vã cúi đầu, bối rối không dám nhìn hắn. Mục Dã thấy cảnh này đáy mắt hiện lên một tia âm u khó lòng phát hiện. Từ nãy đến giờ, cho đến lúc này hắn đều không có nói tiếng nào. Khuôn mặt không có nhiều biểu tình nên không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.
Trình Liên lấy máu xong thì dặn dò cô sau này ăn uống cẩn thận chút, không ăn dầu mỡ và những thứ có mùi tanh. Nếu không thể ăn một lúc quá nhiều thì chia làm nhiều bữa, mỗi bữa một chút. Tóm lại là hắn dặn một đống lớn rồi thản nhiên đi mất, chẳng thèm để ý hai người Dung Lạc có nhớ được hết không. Dù sao không nhớ thì tự khắc biết đi tìm hắn hỏi lại thôi, lo cái gì. Bỏ lại đôi vợ chồng son trong không khí nói không rõ là thế nào, Trình Liên phủi mông đi mất.
Nói chung sau khi Trình Liên đi thì có đến một lúc trong phòng vẫn không có âm thanh nào, im lặng đầy áp lực.
Dung Lạc bởi vì vẫn còn chưa hết bàng hoàng từ trong kinh ngạc cho nên không biết phải đối diện với người đàn ông như thế nào. Cô chỉ biết ngượng ngùng bối rối ngồi đó, bàn tay dưới chăn lại đặt hờ trên bụng, vô thức sờ soạn. So với que thử bị cô nắm chặt trong tay thì cô lại không dám dùng sức ấn lên cái nơi có khả năng đang dưỡng dục một sinh linh lúc này chỉ bé như hạt đậu… Có khi còn chẳng bằng. Thật lòng Dung Lạc chưa từng nghĩ chuyện này đến với cô nhanh như vậy. Cho dù khi người đàn ông mất tích việc cô có thể mang thai có lẽ sẽ giúp cô sống ổn một thời gian nhưng cô lại chưa từng nghĩ cô sẽ có. Cô cứ đinh ninh rằng hiện tại mình sẽ không có cho nên chưa từng nghĩ lúc nó đến cô sẽ thấy thế nào, hiện tại lại chỉ có cảm giác trở tay không kịp thế này.
Còn Mục Dã cũng không nói chuyện. Hắn chỉ ngồi bên cạnh giường không ngừng nhìn chằm chằm cô, giống như đợi cô nói trước. Tuy không một lời thúc giục nhưng lại càng có uy lực hơn, khiến Dung Lạc càng thêm bồn chồn, càng không biết mở miệng thế nào.
Không cần hiểu lầm, cô không phải không muốn đứa bé này đâu. Chỉ là cô không ngờ bản thân cũng sẽ có ngày một phát trúng đích thế này. Nó đến bất ngờ lại như lẽ đương nhiên nhưng vẫn khiến cô không thể trong phút chốc điều chỉnh được tâm tình. Cô ngại ngùng không biết nên nói sao với… Chắc người đàn ông kia cũng không tin tưởng đâu nhỉ… Nghĩ lại thì, chắc hắn phải vui hơn ai hết đi. Dù sao thời kỳ này nữ tánh không dễ mang thai. Tuy chỉ có riêng hòn đảo này là khác biệt thì nữ tánh số lượng vẫn quá ít. Mỗi năm trẻ sơ sinh ra đời còn không nhiều hơn mười ngón tay kia mà. Không biết số liệu tại hòn đảo này có được tính chung luôn không nhưng đúng là không nhiều như vậy đấy. Còn chưa nói đây là con của hắn… Con của hắn và cô.
Rốt cuộc thì việc cô mượn xác hoàn hồn sống lại, từ lúc đứa nhỏ này xuất hiện đã chính thức đặt xuống dấu chấm tròn chỉnh. Nó là sự khẳng định cho việc cô đến thế giới này. Không thể nghi ngờ, không dung chối bỏ.
“Mục Dã…”
Dung Lạc âm thầm hít sâu một hơi rồi mới ngập ngùng gọi người bên cạnh.
Tuy cô làm rất kín đáo nhưng vẫn không lọt được khỏi ánh mắt người đàn ông. Lông mày hắn khẽ nhíu lại khó thấy nhưng không quên đáp lời cô: “Ừm.”
Có điều giọng điệu có phần lãnh đạm của hắn vẫn thành công khiến cho Dung Lạc giật mình tỉnh táo lại, nhưng thoát ra từ trong bối rối này rồi lại chạy đến bối rối khác. Cô luống cuống tay chân vội vàng ngồi bật dậy nói: “Mục Dã anh… Em không phải là…”
Nhưng cô càng như vậy lại càng không nói được hoàn chỉnh.
“…”
Không khí bỗng nhiên áp lực dị thường. Mục Dã vẫn kiên nhẫn đợi cô nói cho hết. Có điều hắn không thúc giục lại càng khiến cô không biết làm sao.
Tự nhiên cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại không bình tĩnh được như vậy nữa.
Cô nghĩ bất kể là ai khi biết bản thân gặp chuyện này đều sẽ bối rối chút đi. Thật, cô chỉ luống cuống chút thôi…
“Tôi không vội. Em bình tĩnh trước đi.”
Mục Dã nhận ra bản thân đã dọa cô nên cố tình hạ giọng xuống. Nhưng chính là nó vẫn khiến Dung Lạc càng thêm gấp gáp. Cô khẽ lật người ngồi quỳ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh trước mặt hắn, gấp giọng nói: “Thật sự là… Thật sự là…”
“Em bình tĩnh…”
“Em có thai rồi!”
“…”
Không gian lại trở nên kỳ quái lần nữa.
Mục Dã tắt cả tiếng, sững người nhìn cô gái nhỏ bởi vì gấp gáp mà khuôn mặt hơi ửng đỏ vẫn đang ngẩng đầu nhìn hắn. Người con gái hiện tại vẫn còn chưa bình tĩnh được mà hai bàn tay không ngừng xoắn xoắn lấy nhau. Nhưng chính là thời điểm cô nói ra lời kia hắn vẫn nghe được cô thở nhẹ một hơi như trút được gánh nặng. Có điều sau đó lại bởi vì hắn im lặng mà bối rối trở lại rồi.