Theo sau cái đuôi của tháng 5, tháng 6 đến gần, thời tiết bắt đầu ấm dần lên.
Kể từ khi Cố Tần Nhiên đưa cho Thẩm An chiếc đèn có thể biến hình, Thẩm An thỉnh thoảng không có việc gì hay lôi ra chơi, ngồi sau lưng Lâm Hạc, chiếu tới chiếu lui.
Không biết xảy ra chuyện gì, có một ngày Thẩm An lại bật đèn lên nhưng đèn không sáng, cậu vặn mấy lần, đôi mắt của con robot nhỏ không còn sáng nữa, như thể đã mất đi vẻ hào nhoáng trở nên mờ mịt.
Thẩm An là một người ham chơi, quên cũng nhanh, sau khi đèn không sáng nữa cậu liền trực tiếp nhét nó lên tủ sách của Lâm Hạc, vừa thuận tay cất, mấy ngày sau đã không không nhớ mình để ở đâu.
Sau khi thời tiết ấm lên, Thẩm An ngủ dưới đất, trên đầu có chiếc quạt nhỏ cũ kỹ quay vù vù trên đầu, làm việc chậm chạp.
Từ đầu tháng 6, thời tiết đã trở nên nóng bức hơn một chút. Thẩm An ở nhà chỉ mặc quần đùi, lúc ngủ chân tay dang rộng, chăn chỉ che bụng, tứ chi lộ ra trắng nõn.
Lâm Hạc cuối tuần về rất muộn, thỉnh thoảng còn mang một ít trái cây các loại về nhà cho Thẩm An ăn.
Nhìn thấy hắn như vậy, mang theo khóe miệng đầy nước dưa hấu, Thẩm An hỏi hắn có phải cuối tuần lại tìm được việc làm, kiếm ra tiền.
Lâm Hạc không phủ nhận, lại rút từ cái túi trong tay ra một tập đề.
Thẩm An cảm giác như mình bị hạt dưa hấu làm nghẹn, ho khan vài tiếng, cảm thấy dưa hấu cũng không còn ngọt nữa.
Sau khi bước vào mùa hè, khu phố của Lâm Hạc bắt đầu có chút ồn ào, phía sau khu phố cổ là một vùng đất hoang tối tăm ẩm ướt, một khu rừng rậm xen lẫn những loài thực vật không rõ chủng loại.
Hệ thống dây điện ở đây đã cũ, máy điều hòa của mấy nhà chạy rất ồn. Cũng may Thẩm An học tập chăm chỉ, gần như vừa dính giường liền ngủ nên không ảnh hưởng mấy đến cậu, dù sao chiếc quạt hỏng trong phòng Lâm Hạc cũng không ngừng phát ra tiếng ồn, cậu đã sớm thích ứng.
Kết quả hôm nay mấy âm thanh khiến người ta phiền lòng đột ngột dừng lại, không còn gây ồn ào nữa.
Xung quanh trở nên rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng ve kêu không quá thật.
Lâm Hạc tỉnh dậy trước, hắn ngủ nông, rất nhanh bị cái nóng đánh thức, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ, thấy mọi thứ xung quanh đều tối sầm lại, vài con muỗi bay tới như ngửi thấy mùi người, may mắn thay cửa sổ phòng Lâm Hạc còn có một tấm màn.
Một cơn gió mát thổi qua cửa sổ, Lâm Hạc trở lại giường.
Trên mặt đất đằng kia Thẩm An vẫn đang ngủ ngon lành, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp, chăn đắp trên người bị đá xuống chân, nhưng dù vậy, cậu vẫn đổ mồ hôi đầy người, cuối cùng mặt ướt đẫm mồ hôi tỉnh dậy. Cậu nửa ngồi dậy, cảm thấy nóng nực vô cùng, liền đứng dậy khỏi mặt đất đi gọi Lâm Hạc.
"Sao nóng thế? Cái quạt hỏng này bị làm sao vậy? Cậu tắt nó à?" Thẩm An cau mày, cảm thấy buồn ngủ nhưng nóng quá không ngủ được.
Lâm Hạc nằm đó nhắm mắt nói: "Không, mất điện. Ở đây vào mùa hè thường như vậy, điện áp quá cao không tải nổi sẽ bị cắt điện."
Thẩm An khó chịu nóng đến toàn thân dính nhớp: "Nơi quỷ gì đây không biết, còn ngủ thế nào được?"
Lâm Hạc nửa mở mắt, ánh sáng rất mờ mịt, nhưng hắn vẫn nhìn thấy làn da trắng nõn mềm mại của Thẩm An phủ một lớp mồ hôi.
Trong mắt hắn lóe lên thứ gì đó, hắn ngước mắt nhìn Thẩm An: "Cậu có muốn ngủ trên giường không? Đối diện với cửa sổ, sẽ có gió lùa vào."
Thẩm An tiến lên mấy bước: "Thật sao?"
Lâm Hạc nhấc người dậy, nói với Thẩm An: "Cậu đang ngủ ở bên trong."
Thẩm An không nói thêm gì, đá dép ra, cùng chân cùng tay leo lên giường, nằm xuống duỗi chân: "Hình như có chút gió thật."
"Ngủ đi." Lâm Hạc cũng theo đó nằm xuống, hơi thở ấm áp của Thẩm An truyền đến, hắn cảm thấy nóng hơn lúc nãy nhiều.
Mười phút sau, Thẩm An lại bắt đầu không thành thật, xoay người quay mặt về phía Lâm Hạc, chạm chạm cánh tay của hắn: "Lớp trưởng, tôi nóng quá... không ngủ được..."
Lâm Hạc nhắm mắt lại, cuối cùng không nhịn được nữa đứng dậy đi lấy một chiếc quạt tay lớn mà ông nội để lại.
Thẩm An nhìn thấy hắn cầm quạt đi tới liền nhanh chóng nằm xuống.
Quạt mang theo gió khiến Thẩm An trở nên thành thật hơn nhiều, không còn gây ồn ào nữa.
Không lâu sau, cậu lại túm lấy cổ tay Lâm Hạc, ra hiệu cho Lâm Hạc quạt vào ngực mình: "Cậu đừng cứ quạt chỗ đó mãi, nữa đằng này còn nóng nè, cậu quạt đi."
Mí mắt Lâm Hạc giật giật, nhưng hắn vẫn không nói gì, tiếp tục tận tâm tận lực quạt cho cậu.
Thẩm An bên cạnh tựa hồ cuối cùng cũng đã nghịch đủ, nhắm mắt ngủ.
Hai người gần nhau đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, tiếng thở của Thẩm An nghe như đang ngủ say.
Mặc kệ hai người dính với nhau càng nóng, Lâm Hạc vẫn không nhịn nổi lại gần hơn.
Mùi hương trên người Thẩm An khác hẳn với hắn, tháng trước khi được trả lương hắn đưa Thẩm An đi siêu thị, Thẩm An không lấy thêm gì mà chỉ đòi một chai sữa tắm.
Lâm Hạc mở mắt, thích nghi với bóng tối một lúc rồi mới nghiêng đầu nhìn Thẩm An.
Khoảng cách giữa cơ thể ấm áp của Thẩm An và hắn chỉ rộng bằng một ngón tay, Lâm Hạc chỉ cần cử động một chút là có thể chạm vào cấu.
Sữa tắm mùi gì thế? Nho xanh hay đào trắng, Lâm Hạc không nhớ rõ.
Hắn nhìn khuôn mặt Thẩm An, đầu mũi hơi cong, độ cong khóe môi trông rất hoàn hảo, lông mi lại đen dày, nhưng ánh sáng quá tối, Lâm Hạc chỉ có thể nhìn thấy đôi chúng phủ lên một cái bóng đen, trên mí mắt nốt ruồi son giờ biến thành một chấm mực nhỏ.
Cậu ngủ rất trầm, mình thì ở đây quạt cho cậu ấy.
Sao lại không tim không phổi như thế?
Tại sao khi tắm phải dùng sữa tắm, xà phòng không được sao? Sắp học lớp 12 rồi mà học cũng không chịu tự giác như vậy, vẫn phải nhờ người giám sát kiểm tra, tại sao lại vẽ bậy lên sách của hắn, đồ đạc của mình thì lại vứt lung tung, phải có người đi phía sau dọn dẹp.
Tất cả những ý nghĩ này khiến Lâm Hạc muốn đánh thức Thẩm An khỏi giấc ngủ ngọt ngào mà hỏi.
Điều quan trọng nhất hắn muốn hỏi vẫn là, tại sao khi còn nhỏ lại đưa cho tôi ăn những thứ nên vứt vào thúc rác mà cậu không muốn, tại sao lại đẩy bàn của tôi, tại sao lại ném cặp sách của tôi xuống đất rồi giẫm lên nó, dấu chân trên đó đến tận ngày nay hắn vẫn phủi chưa sạch.
Không sạch được! Không sạch được!
Không còn sạch sẽ nữa, hơi thở của Lâm Hạc dần trở nên nặng nề, ánh mắt hắn tập trung lên khuôn mặt của Thẩm An, chậm rãi đưa tay đến gần nơi tay của Thẩm An.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, cậu đã làm ra nhiều chuyện xấu như thế, bây giờ hắn cũng muốn làm một chuyện.
Trong khoảnh khắc tay hắn sắp chạm vào Thẩm An, Thẩm An đột nhiên xoay người, nửa người áp vào cơ thể Lâm Hạc, hơi thở ấm áp của Thẩm An chạm vào cổ Lâm Hạc.
Hơi thở của Lâm Hạc đột ngột dừng lại, cơ thể hắn cứng đờ trong giây lát, sau đó Thẩm An dường như cảm thấy khu vực này quá nóng, hai chân gác trên người Lâm Hạc lại hạ xuống, cơ thể cậu vì thế chuẩn bị lật nhào.
Lâm Hạc lập tức phản ứng, dùng tay còn lại không bị Thẩm An trấn áp, bắt đầu cầm chiếc quạt lá bắt đầu quạt Thẩm An một cách điên cuồng.
Thế là Thẩm An không động đậy nữa.
(Mị: Chuẩn bị hắc hóa đến nơi rồi mà vẫn phải quạt cho bồ ngủ hahaha)