Kỳ thi tuyển sinh đại học ngày càng đến gần, sau khi lại lên mặc lại bộ đồng phục học sinh xanh trắng lại chuyển thành áo ngắn tay.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Lâm Hạc đứng ở giữa lớp, cùng với lãnh đạo nhà trường và chủ nhiệm, Thẩm An và Cố Tần Nhiên đứng ở bên trái từ hàng thứ hai từ dưới lên, Cố Tần Nhiên còn ở bên cạnh lộ hết đám răng cửa.
Kỳ thi thử cuối cùng trước khi thi đại học, Thẩm An xếp thứ 89 toàn trường, đó là kết quả tốt nhất của cậu, càng gần ký thi thành tích của cậu tiến bộ càng chậm, Lâm Hạc cuối cùng Lớp trưởng cậu cực kỳ chặt, đến nỗi Thẩm An khổ không nói lên lời.
Kết quả hai ngày trước kỳ thi đại học, Lâm Hạc so với Thẩm An còn có vẻ lo lắng hơn nhiều, rõ ràng thành tích của Lâm Hạc luôn rất ổn định, đừng nói chính hắn, người khác còn tự tin về thành tích của hắn hơn. Nhưng hai ngày đó, hắn buổi sáng phải nhìn Thẩm An uống hết bình sữa không để lại một giọt, cũng không đồ ăn nữa mà mua rất nhiều rau thịt ở nhà nấu cho Thẩm An, như thể sợ Thẩm An hai ngày này ăn phải những thứ không sạch sẽ ở bên ngoài sẽ cảm thấy không thoải mái.
Trước ngày thi đại học, Lâm Hạc kiểm tra phiếu thi cùng bút mực của Thẩm An hai lần, cuối cùng Thẩm An cũng không thể chịu được gọi lớp trưởng, yêu cầu hắn nghỉ ngơi sớm.
Những ngày đó Thẩm An một chút cũng không muốn nhớ lại, Lâm Hạc thậm chí còn có chút thần kinh đến mức nằm xuống xuống rồi vẫn nghĩ ra vài câu hỏi cho Thẩm An.
Ngày thi, Lâm Hạc dậy rất sớm, nấu bữa sáng cho Thẩm An, làm rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức Thẩm An dậy.
Hắn đạp xe chở Thẩm An, nói với cậu: "Đừng căng thẳng." Thẩm An thoạt đầu không khẩn trương chút nào, đều do Lâm Hạc dẫn đi, hai người đứng trước cửa phòng thi, lúc cậu chuẩn bị rời đi, Lâm Hạc lại ngăn cậu lại, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Thẩm An, cố lên."
Thẩm An lại bày ra vẻ mặt bất lực, do dự một lúc rồi nói: "Cậu cũng vậy, lớp trưởng."
Đêm sau khi thi đại học kết thúc, Thẩm An đi theo Cố Tần Nhiên lẻn ra khỏi cổng trường.
Lưu Thần và Vương Tử Thanh cùng nhau đợi ở phía trước, Cố Tần Nhiên đề nghị ăn thịt nướng, uống bia và ăn tôm càng ở quầy hàng chợ đêm.
Vốn dĩ mấy người bọn họ đã đồng ý đến quán Net chơi game một lúc rồi mới đi ăn, nhưng các quán Net xung quanh đều chật kín, bọn họ không cướp được chỗ ngồi.
Mấy người bọn họ không còn cách nào khác đành phải nói chuyện, Cố Tần Nhiên hỏi Thẩm An làm bài thi thế nào. Tâm tình Thẩm An có chút khó nói, vốn tưởng rằng sau khi thi xong cậu sẽ rất hưng phấn, hoặc cùng bạn bè cùng nhau hoan hô, hoặc theo ý tưởng rất lâu trước đây của cậu mà bay qua nước ngoài nghỉ dưỡng, cha cậu có lẽ sẽ sắp xếp một điều bất ngờ như vậy cho mình chúc mừng kỳ thi đại học kết thúc.
Nhưng bây giờ cái gì cũng không có, trong lòng cậu rất bình tĩnh, giống như sau mỗi lần thi thử, thậm chí sau khi thi xong mọi chuyện vẫn như vậy.
Cùng nhau chơi game, cùng nhau ăn uống.
Thẩm An nhún nhún vai nói: "Còn có thể làm gì nữa? Biết viết gì đều viết hết rồi."
Lưu Thần lúc này mới xua tay: "Này, này, này, hai học sinh đứng đầu lớp A các cậu đừng ở đây so đáp án chứ, chúng tôi căn bản không muốn nghe!"
"Chậc, đã so đáp án chưa? Xem cậu kìa!" Cố Tần Nhiên trêu chọc.
Họ là những bàn đầu tiên ở chợ đêm, nhưng có lẽ vì kỳ thi đại học kết thúc nên người đến rất nhanh, đến khi trời tối thì hầu như các bàn đều đã kín chỗ.
Thịt cừu xiên được rắc ớt và thì là, cậu gọi hai đĩa xiên lớn, Cố Tần Nhiên ăn tôm càng cay đến môi đỏ bừng.
Thẩm An cắn một miếng thịt cừu xiên vừa mới nướng xong hơi nóng, nâng ly rượu lên chạm cốc với mọi người.
"Bây giờ thi xong rồi, tôi không cần học nữa, nếu không nhanh chóng thi, chuyện này kéo dài thêm một năm rưỡi nữa tôi sẽ phát điên mất!" Cố Tần Nhiên ngửa cổ một hơi uống hết nửa cốc bia.
Thẩm An có vẻ như rất đồng tình với cụm "những những ngày như thế này" của Cố Tần Nhiên, vội vàng gật đầu: "Chính là như vậy!" Cậu nuốt đồ ăn vào miệng rồi nói tiếp: "Chúng ta đã tốt nghiệp rồi, đợt nghỉ này không có bài tập, cậu đã nghĩ ra nơi nào để đi chưa?"
Lưu Thần lúc này huých khuỷu tay Thẩm An: "Còn cậu thì sao? Cậu dự định thu xếp thế nào?"
"không biết."
Vương Tử Thanh lại xen vào: "Không biết lần này trường chúng ta có thể có bao nhiêu học sinh vào được Thanh Bắc nữa, tôi cảm thấy năm nay căng thẳng hơn năm ngoái rất nhiều."
"Dù sao Thẩm An, người bạn kia của cậu chắc thành tích ổn định, cậu ta bình thường trầm mặc ít nói như thế, vì sao sau này cậu cùng cậu ta chơi thân vậy?" Lưu Thần nói.
Thẩm An lúc này mới cam chịu bọn họ nói Lâm Hạc là bạn của cậu, thậm chí còn có chút hưng phấn: "Ai ya, cậu không biết, cậu ấy giống y như một cỗ người máy ấy, mỗi ngày chỉ làm mấy việc, vừa học vừa làm, hơn nữa trí nhớ lại tốt bất thường, chỉ cần đọc một lần là nhớ..."
Lưu Thần hiển nhiên có chút tò mò: "Vậy cậu ta không có sở thích hay trò giải trí nào khác? Chỉ học thôi à?"
"À, không, cậu ấy cũng không chơi game hay đọc bất kỳ truyện tranh hoặc tiểu thuyết gì, thực không biết làm sao cậu ấy có thể sống một cuộc sống không có gì để giải trí thư giãn như thế."
Thẩm An càng nói càng nhiệt tình: "Nhìn xem, ngoài tôi ra cậu ấy không có bạn bè nào khác, đừng nói người khác, các cậu." Cậu chỉ vào mấy người bọn họ: "Các cậu có nguyện ý chơi với một người nhàm chán như vậy không?"
"Tính tình vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nói cái gì thì chính là cái đó không vòng vo Tam Quốc." Thẩm An cường điệu: "Hơn nữa các cậu biết đấy, bọn tôi có một lần cãi nhau, cậu ấy rõ ràng đã làm sai nhưng không thừa nhận, không thèm nói đạo lý. Sau đấy tôi tức giận phớt lờ cậu ấy, đoán xem sau đấy thế nào?"
Thẩm An nghiêm mặt, bắt chước Lâm Hạc: "Thẩm An, không được tức giận."
"Ha ha ha ha ha, Thẩm An, cái mặt quan tài kia cậu làm giống quá!" Cố Tần Nhiên nhịn không được cười khen ngợi.
"Chính là làm gì cũng phải dùng kiểu thức ra lệnh, làm người ta cạn lời..."
"Nhưng không còn cách nào khác, cậu ấy có vẻ quá cô độc, tôi chỉ có thể làm bạn tốt với cậu ấy." Thẩm An uống bia, mặt đỏ bừng, như thể đang khoe với bạn bè rằng mình đang một chuyện cực kỳ lương thiện.
Lúc này, Cố Tần Nhiên ngồi đối diện Thẩm An kinh hãi nháy mắt với Thẩm An.
Thẩm An cau mày, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cậu: "Làm gì vậy? Cậu làm sao thế..."
Cố Tần Nhiên nhìn về phía sau lưng cậu, miệng thổi khí.
Thẩm An cũng theo ánh mắt của cậu nhìn về phía sau, phát hiện hóa ra Lâm Hạc đang đứng ở phía sau mình.
Hắn mặc bộ đồng phục học sinh giặt đến bạc màu, mặt không biểu tình đứng đó.
Thẩm An trực tiếp đứng dậy, sợ đến mức ngồi không được trên ghế đẩu đặt dưới mông, cậu đứng dậy, cái ghế đẩu loạng choạng lăn đến dưới chân Lâm Hạc, đôi mắt hình quả hạnh của Thẩm An mở to, nhìn vào Lâm Hạc mang theo ánh sáng sau lưng, cố kiềm chế giọng nói run rẩy: "Lớp trưởng... Lớp trưởng... cậu..."