Thiêu Thân

Chương 43: C43



Chống chỉ định: Người có tiền sử huyết áp cao 😊

Thẩm An tựa hồ không cảm thấy lời này có gì sai, thậm chí còn đưa tay kéo cánh tay Lâm Hạc, nói: "Cũng chúc mừng cậu!"

Cậu cười tươi đến nỗi đôi mắt hình quả hạnh híp lại, trong lòng Lâm Hạc không khỏi ngứa ngáy.

"Đi thôi, chúng ta nên ăn một bữa thật thịnh soạn để ăn mừng!" Cậu bắt đầu lay lay cánh tay Lâm Hạc.

Lâm Hạc kéo cậu ra: "Đừng nghịch nữa nữa, tôi còn đang làm việc."

"Sao cậu vẫn còn phải đi làm?"

"Cũng không phải hôm nay phá dỡ nó. tiền cũng chưa chuyển vào tài khoản, tất nhiên phải tiếp tục làm việc rồi." Lâm Hạc nói, nhìn hưng phấn rõ rệt trên mặt Thẩm An từ từ mờ đi, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó bảo Thẩm An ngồi xuống rồi gọi mấy món.

"Cậu đi ăn cùng tôi nhé?" Thẩm An ngước mắt lên hỏi cậu.

Lâm Hạc nói: "Tôi phải đợi tất cả khách hàng rời đi mới tan làm được, cậu ăn trước đi."

"Vậy thì tôi vẫn là đợi cậu đi." Thẩm An ngồi đó, vẻ mặt có chút buồn.

Sau khi Thẩm An ăn xong, Lâm Hạc chở cậu về nhà, như thể cậu là chướng ngại vật ở đó.

Lâm Hạc nửa đêm trở về, nhìn thấy Thẩm An nằm ở trên giường vẫn là rất sung sức, hai mắt mở to, thấy hắn trở về, lại lẩm bẩm hỏi: "Khi nào có thể phá dỡ, chuyển khoản bồi thường? "

Bộ dạng so với chủ nhà Lâm Hạc còn lo lắng hơn.

Bây giờ đã muộn như vậy, cậu còn thức suy nghĩ chuyện này, Lâm Hạc đành phải nói thêm mấy câu nữa mới giải tỏa được hưng phấn của cậu.

"Tôi cũng không biết, muộn thì có thể phải đợi mấy năm nữa, cậu sốt ruột linh tinh như vậy làm gì? Dù sao ngày mai cũng không dỡ được. Mau nhắm mắt lại đi ngủ đi!"

Thời tiết tháng sáu đã hơi nóng, Thẩm An bật điều hòa, nhiệt độ có chút thấp.

Kỳ thật trong nhà cũ đã có chút ẩm ướt, mát mẻ, bình thường vào thời điểm này trong năm chỉ cần thổi quạt là đủ mát rồi, hơn nữa lúc Lâm Hạc trở về còn hứng gió lạnh.

Anh không ngờ Thẩm An lại bật điều hòa sớm như vậy, nhưng hắn mệt mỏi một ngày, không muốn nói thêm gì nữa, tắm xong liền nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Sáng sớm khi Lâm Hạc tỉnh dậy, hắn cảm thấy mũi có chút khó chịu, toàn thân có chút lạnh lẽo, ngồi dậy nhìn lại, chỉ thấy tấm chăn lông duy nhất trên giường hắn đang ở trên người Thẩm An, cậu quấn chặt như một con tằm.

Lâm Hạc gần như tức giận đến bật cười, thô bạo rút điều khiển từ xa của điều hòa trên tường cạnh Thẩm An rồi tắt máy.

Thân thể Lâm Hạc dường như không bao giờ bị bệnh, dù công việc có căng thẳng đến đâu hắn vẫn có thể vượt qua được.


Mới đây, có người giới thiệu cho hắn công việc gia sư cho một học sinh cấp 2, lương trả theo ngày còn cao hơn rất nhiều so với việc làm thêm ở quán trà sữa buổi chiều.

Quán bar của Hồ Khả Nhậm chỉ mở cửa sau tám giờ tối, còn Lâm Hạc có thể đến vào lúc bảy giờ bốn mươi tối.

Dạy kèm có hai tiếng vào buổi chiều.

Vì thế Lâm Hạc hiếm hoi rảnh rỗi về nhà.

Mấy ngày nay trời mưa dầm dề, kể từ ngày Lâm Hạc bị cảm, cơn cảm lạnh của hắn cứ kéo dài, không nặng thêm cũng không thuyên giảm.

Hắn cũng không uống thuốc gì, nghĩ rằng chỉ là cảm lạnh bình thường, sẽ tự khỏi.

Chiều nay, Lâm Hạc ở nhà thu dọn mấy cuốn sách cũ, phân loại bài kiểm tra các loại, chuẩn bị bán làm giấy vụn.

Thẩm An cũng không biết lại đi chơi ở đâu, Lâm Hạc từ lúc từ nhà hàng về vào buổi trưa cũng không thấy mặt cậu.

Khi Mạnh Doanh gọi điện đến chỗ Mạnh Thục Cầm, Mạnh Thục Cầm đang chơi mạt chược với người ta.

"Chị! Chị đang làm gì vậy? Chị có biết tất cả các nhà ở phía tây thành cổ đều đã được đo đạc xong rồi không?"

Mạnh Thục Cầm trượt tay, đánh rơi một miếng mạt chược: "Thật không!? Sớm như vậy đã đo xong?"

"Còn không nữa! Chị và anh rể đang bận cái gì vậy? Thi đại học đã kết thúc bao lâu rồi mà anh rể vẫn chưa vội? Hay là anh rể đang kiếm cớ trì hoãn?" Mạnh Doanh nói đến đây càng tức giận: "Chị cũng không thể mặc kệ anh ấy thiên vị thằng cháu kia được chứ!"

Không đợi Mạnh Thục Cầm có thời gian ngắt lời, Mạnh Doanh thấp giọng nói: "Nói cách khác, chị à, cháu trai lớn của anh ấy ai mà không biết thành tích của nó tốt đến mức nào, cái đầu của nó thế muốn không nghĩ được đường ra cũng khó, Lâm Hào nhà chúng ta điểm số của nó vẫn luôn bình thường không cao không thấp, em không bảo là Lâm Hào không thông minh hay không có tiền đồ gì, nhưng chị cũng nên vì Lâm Hào mà nghĩ, để lại cho nó nhiều một chút."

"Chị biết rồi, vậy hôm nay chúng ta liền đi, chị lập tức gọi điện cho Lâm Minh Triết, cậu... cậu cũng tới chung đi, lúc nào anh rể cậu hồ đồ, cậu phải nhắc nhở ông ấy!" Mạnh Thục Cầm không chơi mạt chược nữa, cúp máy, vội vã chào mấy người trên bàn rồi về nhà.

Lâm Hạc mượn một chiếc xe ba bánh, từ nhà người bán phế liệu đạp về, rồi nhấc từng chồng sách lên.

Thời tiết u ám, trong gió mang theo chút hơi mưa, rơi xuống mặt rất mát mẻ, nhưng mưa quá nhỏ, Lâm Hạc không có cảm giác ảnh hưởng gì, cũng không có cầm theo ô, nhưng đạp xe lại nhanh hơn.

Đi đi lại lại hai lần, mang mấy chồng giấy vụn ở nhà đem bán.

Căn phòng chật hẹp hiếm khi lộ ra được một khoảng trống.

Khoảng sáu giờ, Lâm Hạc đang định ra ngoài mua đồ ăn, định ăn xong đến quán bar của Hồ Khả Nhậm làm thì thấy chú hai, cô hai và một người đàn ông có vẻ ngoài có phần lưu manh đi tới.

Lâm Hạc ngừng khóa cửa liếc nhìn họ, cảm thấy hơi chóng mặt.

Hắn nghĩ có lẽ cảm lạnh lại nặng hơn rồi.


"Aiya, Tiểu Hạc ra ngoài à." Lâm Minh Triết lên tiếng trước.

Lâm Hạc nhìn thấy bọn họ như vậy, nhất định là tới tìm cái gì đó, đành phải mở cửa lần nữa cho bọn họ vào: "Sao vậy chú hai?"

Hắn mở cửa, bày ghế cho bọn họ ngồi: "Cô hai ngồi trước đi, cháu đi pha trà."

Mạnh Thục Cầm sắc mặt dịu dàng, vốn dĩ bà đến đây để bàn bạc chuyện bất động sản với Lâm Hạc, lúc này thái độ của bà đối với Lâm Hạc tốt hơn một chút: "Không cần phiền phức thế, cậu cũng ngồi xuống đi, người cao to như vậy đứng ở đấy làm gì." Bà lại nhìn thấy Lâm Hạc nhìn Mạnh Doanh liền giới thiệu: "Đây là em trai của tôi, cậu chỉ cần gọi nó là chú là được."

Lâm Hạc lại rót thêm một cốc nước đưa tới, cúi đầu gọi: "Chú."

Mạnh Doanh gật đầu nhìn Lâm Hạc, hắn không ngờ Lâm Hạc không chỉ có thành tích tốt như vậy mà còn rất đẹp trai.

Mấy người ngồi xuống, sự xuống cấp của ngôi nhà cũ này nằm ngoài sức tưởng tượng của mạnh Doanh, hắn không thể trách chị gái và anh rể trước kia không coi trọng chuyện này.

Mạnh Thục Cầm ngồi bên cạnh Lâm Minh Triết, dùng cùi chỏ huých Lâm Minh Triết một cái, ra hiệu nhìn Lâm Hạc.

Lâm Minh Triết nuốt khan, tựa hồ nói chuyện có chút không thoải mái, nhưng sự tình đã đến nước này, Lâm Hạc cũng đã hoàn thành kỳ thi đại học, với thành tích của mình, chắc chắn sẽ không làm bài thi kém, hơn nữa một khi ngôi nhà bị phá dỡ, tiền bồi thường được trả, chẳng phải là khổ tận cam lai, đi đến một tương lai tươi sáng sao?

Nhưng con trai Lâm Hào của ông còn nhỏ, trí óc cũng không bằng Lâm Hạc, áp lực học lên cao bây giờ quá lớn, Mạnh Thục Cầm không có việc làm, một mình nuôi sống gia đình, mỗi tháng lương phải tiêu gần hết, Lâm Hạc chỉ cần nuôi một mình là được, đâu có tiêu nhiều tiền, có cần bao nhiêu tiền đâu?

Lâm Minh Triết suy nghĩ mấy lần, không khỏi nói: "Lâm Hạc, chú hai của cháu có chuyện muốn cùng cháu thương lượng."

Ánh mắt của Lâm Hạc rơi vào người ông.

"Trước khi vào cửa chú đã nhìn thấy rồi, trên đó có phun sơn chữ, nghe nói ngôi nhà đã được đo đạc xong, ước chừng không lâu sau sẽ bị phá bỏ." Lâm Minh Triết nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp: "Hôm nay chú cùng cô hai của cháu tới đây, nói thật không giấu cháu, cũng vì chuyện này."

Lâm Hạc biểu tình nhàn nhạt, gật đầu: "Ừm."

Nhìn thấy phản ứng không quá mạnh mẽ của Lâm Hạc, mấy người đều đều thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Minh Triết cũng có dũng khí nói tiếp: "Bọn chú hy vọng cháu có thể thêm tên Lâm Hào vào giấy chứng nhận bất động sản."

"Tại sao?" Lâm Hạc lúc này đột nhiên hỏi, hắn bình tĩnh nhìn Lâm Minh Triết, tỏ vẻ nghi hoặc: "Đây không phải là ông nội để lại cho cháu sao?"

Lâm Minh Triết nghẹn ngào, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Thục Cầm đã nói: "Tại sao? Tại vì Lâm Hào cũng là cháu trai của ông nội cậu, nó cũng có quyền thừa kế! Cậu không thể nói khi có tiền bồi thường một mình cậu lấy tất được!"

Lâm Minh Triết cũng chân thành nói: "Tuy rằng di chúc có ghi tên cháu, nhưng không ai ngờ rằng lúc đó căn nhà này sẽ bị phá dỡ, cháu đã ở trong nhà của ta mấy năm, đến lúc ấy nhà bị phá bỏ, cháu sống ở đâu? Đến kỳ nghỉ đông hè lúc học đại học cũng không có nơi nào để về, cháu vẫn nên đến nhà chú hai bọn chú đây, trong lòng chú hai, cháu không khác gì con ruột của mình, hơn nữa hai người chúng ta chỉ có cháu và Lâm Hào, đều là thân thích của cháu, cháu cùng Lâm Hào cũng nên giúp đỡ lẫn nhau."


Mạnh Doanh rõ ràng nhìn thấy sau khi anh rể nói những lời này, người thanh niên cười nhẹ một tiếng.

"Ông không cần phải nói nhiều như vậy, dù sao hôm nay tôi chỉ nói đến vậy thôi, tiền phá dỡ chúng ta phải có một phần, cậu dù sao thì cũng đã ở trong nhà chúng tôi mấy năm, tôi cũng chưa bạc đãi cậu, cậu cũng không thể chút ân tình này cũng không báo đáp! Kể từ khi tôi gả vào gia đình Lâm gia mấy người, khổ cực cần lao bao nhiêu năm như vậy, phục vụ người già trẻ còn không nhận được một một xu từ ông già? Lão Lâm chúng tôi không phải người nhà họ Lâm của ông ta à? Tại sao mọi thứ đều để cậu độc chiếm?"

Lâm Minh Triết liền nói: "Số tiền này chúng ta không muốn dùng làm gì khác, đều là cho cháu và Lâm Hào không phải sao, cháu giờ vẫn còn trẻ, một lúc có nhiều tiền như vậy vào tay, chú hai cháu sẽ không khỏi lo lắng, bọn chú cũng không đòi gì nhiều ở cháu, cháu với Lâm Hào mỗi người một nửa, thế là công bằng."

Lâm Hạc ngồi đó nghe hai vợ chồng cùng nhau người tung người hứng, mỗi người một mặt hoặc đỏ hoặc trắng, làm loạn cả ngày mới nghe thấy tiếng "phá dỡ", hóa ra là đến đòi tiền bồi thường.

Thực ra nếu chỉ có một mình Lâm Hạc, nếu chú hai và cô hai của hắn đã đến nước này, Lâm Hạc thực sự có thể sẵn sàng đưa ra một nửa số tiền phá dỡ để tránh rắc rối không đáng có.

Hắn hiểu rõ cô hai của mình không phải là người tốt lành gì.

Nhưng hiện tại Lâm Hạc không chỉ có một mình, hắn còn có Thẩm An.

Lâm Hạc bây giờ h@m muốn tiền bạc gần như điên cuồng, cảm giác cấp bách này khiến hắn không dám dừng lại một giây phút nào, sợ mình không thể nuôi nổi Thẩm An nữa, sợ Thẩm An đói, sợ Thẩm An bị người bắt nạt.

"Không cho." Lâm Hạc nghe thấy giọng nói rõ ràng của mình: "Cháu sẽ không ghi tên Lâm Hào vào giấy chứng nhận bất động sản, hiện giờ tiền đền bù vẫn chưa đến, nhưng khi đến cháu sẽ lấy tất cả."

Lâm Minh Triết chớp mắt, vẻ mặt sửng sốt, dường như không thể tin được thái độ kiên quyết này của Lâm Hạc.

Mạnh Thục Cầm cơ hồ lập tức đứng lên, thanh âm cao vút trở nên sắc bén: "Con sói mắt trắng này! Mày nói lại lần nữa!"

"Tôi..." Lâm Hạc đang định lạnh lùng lặp lại thì cánh cửa đột nhiên vang lên.

Là Thẩm An đẩy cửa bước vào, cậu cũng vô cùng sửng sốt nhìn thấy trong phòng có rất nhiều người.

Sắc mặt Lâm Hạc cũng thay đổi, nhanh chóng đứng dậy, sau đó kéo Thẩm An ra ngoài, nhìn Thẩm An đang nhìn mình với vẻ mặt có chút bất an, bắt gặp ánh mắt Thẩm An, hắn mở miệng trước, nói: " Không sao đâu." Mặc dù Thẩm An còn chưa hỏi gì.

Hắn lấy ra một tờ hai mươi đồng đưa cho Thẩm An: "Ra đường mua dưa hấu ăn, không cần mua lớn đâu."

"Đó là người thân của cậu à?" Thẩm An cau mày nhưng vẫn hỏi.

Lâm Hạc im lặng gật đầu, sau đó thúc giục: "Đi nhanh đi."

Thẩm An cúi đầu nói: "Ồ." Cậu biết Lâm Hạc muốn đuổi mình đi.

Cậu không muốn làm Lâm Hạc khó xử, cầm 20 tệ quay người bỏ đi.

Lâm Hạc đứng ở trước cửa, hít một hơi, xoa xoa lông mày, cảm thấy gò má hơi nóng.

Hắn mở cửa và bước vào lần nữa.

Lâm Minh Triết đang nhỏ giọng thuyết phục Mạnh Thục Cầm, xoa dịu cảm xúc của bà.

Mạnh Doanh thấy hắn đi vào, cười lạnh nói: "Không phải chứ, số tiền bồi thường không phải con số nhỏ, cô hai cậu nuôi cậu lâu như vậy, cậu lại không có lương tâm, định một mình chiếm hết sao?Cậu có nghĩ xem tiền lương của chú hai có thể trang trải chi phí cho gia đình họ không? Cũng không phải cậu chưa từng sống với họ, cậu lý ra nên hiểu được khó khăn của bọn họ mới phải?"

"Cậu làm anh trai Lâm Hào, bình thường còn giúp nó làm bài tập, làm gương cho nó thế này sao? Nếu nó biết cậu như vậy, cậu không sợ nó oán trách cậu sao? Người khác sẽ nhìn cậu như thế nào?" Mạnh Doanh hỏi lại, lông mày nhíu lại, vẻ mặt có chút nham hiểm.


Vẻ mặt bất động của Lâm Hạc khiến Mạnh Thục Cầm hoàn toàn tức giận, bà đứng dậy khỏi ghế, sau đó trực tiếp ôm lấy Lâm Hạc nói với Mạnh Doanh: "Đừng nói nhảm với nó nữa, tôi không nhìn nổi bộ dạng sói mắt trắng này, nói cũng không thèm nghe. " Bà dùng bàn tay không thiếu kinh nghiệm nắm lấy cánh tay Lâm Hạc: "Cậu thêm tên Lâm Hào vào! Lấy giấy chứng nhận bất động sản ra trước! Đưa nó cho tôi!"

Lâm Hạc nói: "Còn chưa bị phá dỡ, các người đã không đợi được rồi?"

"Chưa phá tiểu tử cậu còn ở đây ôm lấy không cho, đợi khi có tiền đã muộn rồi!" Mạnh Doanh phụ họa.

Lâm Minh Triết nhìn thấy bộ dáng của Mạnh Thục Cầm, đang định kéo bà lại, bảo bà bình tĩnh, nhưng không ngờ em trai bà còn thêm dầu vào lửa.

Lâm Minh Triết nóng lòng đến toát mồ hôi, nhịn không được khuyên nhủ: "Có chuyện gì muốn nói trước tiên ngồi xuống đã, có gì sau đó chúng ta bàn bạc, tiểu Hạc đầu nữa vẫn chưa nghĩ xong, hãy cho nó chút thời gian..."

Không ngờ, Lâm Hạc lúc này đột nhiên lạnh lùng nói: "Không cần nghĩ nữa, tôi đã nói rõ ràng với các người rồi." Hắn vươn tay nắm lấy bàn tay nắm đến đau của Mạnh Thục Cầm, ống tay hắn cũng bị nắm đến biến dạng.

Căn phòng trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, tràn ngập tiếng la hét chửi bới của Mạnh Thục Cầm, dù sao Lâm Hạc cũng là đàn ông, quanh năm làm việc rất nhiều, muốn thoát khỏi Mạnh Thục Cầm cũng không khó, nhưng Mạnh Thục Cầm thì không, vì ôm hắn dùng quá nhiều lức, sau khi bị hắn hất ra mất sức ngã về phía sau, được Mạnh Doanh nhanh chóng đỡ lấy.

Mạnh Thục Cầm lại hét lên: "Mày vậy mà dám tấn công tao!" Bà giơ tay lên, đánh mặt Lâm Hạc, Lâm Hạc không né tránh nhưng không ngờ bà lại đột ngột ra đòn lần nữa, định nhấc chân liền vấp phải chiếc ghế ngã xuống, Mạnh Doanh không giữ được bà ta, Mạnh Thục Cầm nửa ngồi nửa quỳ, ngã trúng đầu gối, mất kiểm soát chỉ vào Lâm Hạc: "Đẩy tôi!? Mày là cái đồ súc sinh không có lương tâm!"

Mạnh Doanh lúc này cũng mất bình tĩnh, hắn vốn là một tên xã hội đen sống trong thôn, vốn là muốn lợi dụng việc chị gái mình có tiền bồi thường xin một chút, nhưng không ngờ chị gái mình dù chỉ một xu cũng không đòi được, thằng cháu này của anh rể hắn ngữ khí còn cứng, đã thế còn dám động thủ với chị mình, hắn đứng dậy nhặt cái ghế dài ném vào Lâm Hạc.

Lâm Hạc cũng bị hành động của Mạnh Thục Cầm làm cho choáng váng, đang định nói: "Tôi không đẩy bà..." Lời chưa kịp nói xong, Mạnh Doanh đã lấy ghế đập vào đầu hắn.

Đầu óc vốn đã choáng váng của Lâm Hạc trong phút chốc càng trở nên hỗn độn, thái dương truyền đến một cơn đau nhói, tầm nhìn tối sầm ngã xuống đất.

Lâm Minh Triết nhìn thấy Mạnh Doanh còn muốn ra tay: "Cậu làm cái gì vậy! Làm sao có thể đánh vào đầu!"

Mạnh Doanh chửi: "Con mẹ nó không biết lớn nhỏ dám động tay động chân với chị tôi, mày là cái đồ nhát chết còn dám ở đây nói!"

Hắn ta đang định túm lấy cổ áo Lâm Hạc, chửi: "Nghe đây, chỉ cần mày không ghi tên Lâm Hào vào giấy chứng nhận tài sản trong một ngày, tao mỗi ngày tôi sẽ mang người đến tìm mày..."

Thẩm An bước vào nghe thấy động tĩnh trong nhà, vừa bước vào liền nhìn thấy Lâm Hạc ngã xuống đất, trán còn chảy máu.

Cậu mở to mắt, hét lên một tiếng, quả dưa hấu trong tay rơi xuống đất, phát ra trầm thấp, vỡ làm đôi.

Cậu lao tới đẩy Mạnh Doanh: "Anh đang làm gì vậy! Anh là ai! Tôi báo cảnh sát!"

Mạnh Doanh cũng không thèm nhìn cậu, duỗi tay ném cậu sang một bên: "Mày là ai! Không liên quan đến mày!"

Không ngờ vừa ra tay, Lâm Hạc đã từ dưới đất đứng dậy đấm vào mặt hắn, hai người trong căn phòng chật hẹp bắt đầu đánh nhau.

Thẩm An tay run run lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát, Lâm Minh Triết đi tới ngăn cản: "Bạn cùng lớp, cháu không thể gọi cảnh sát được, chúng ta đều là họ hàng..."

Nhìn thấy Mạnh Doanh cũng bị đánh, Mạnh Thư Cần ngồi dưới đất khóc.

Khung cảnh hỗn loạn giống như một trò hề, đêm đó mấy món đồ đạc trong nhà Lâm Hạc đều bị đập nát, sự việc mãi đến khi xe cảnh sát đến mới kết thúc.

————————————————————

Mị: Được rồi, mỗi lần tụt huyết áp tôi sẽ đọc lại chương này, đảm bảo dù dưới 70 cũng phải bay đến 140 mmHg...