Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 17: Là tôi giết người (1)



Cũng không biết cô gái kia là khắc tinh tới từ đâu, sớm biết vậy đã không trêu chọc trở về.

Mắt nhỏ của Trần A Tứ hơi híp lại, sau khi nghe xong lời cung khai của bà Vương thì lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu, “Dẫn người tới cho tôi.”

Tiếng nói vang lên, thiếu nữ mang theo xiềng chân bị người đẩy đến trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ dưới cây đuốc chiếu sáng là một mảnh trắng bệch, trong đôi mắt tròn xoe toàn là hoảng loạn.

“Hai người khác đâu?” Giọng nói Trần A Tứ có chút bén nhọn, mắt nhỏ phối với râu dê, làm cả người hắn thoạt nhìn đặc biệt âm hiểm ngoan tuyệt.

Thân thể thiếu nữ run lên, giọng nói mang theo khóc nức nở, “Vừa rồi, vừa rồi ở đỉnh núi sau khi bị phát hiện, chúng tôi đã tách ra, tôi thật sự không biết, không biết bọn họ ở nơi nào, tôi chỉ biết, có một người tên A Diệp, bộ dáng rất gầy, giọng nói rất êm tai, thân thủ cũng không tồi……”

“Đúng vậy, đúng, cô ta nói mình tên Tống Diệp.” Bà Vương vừa nghe, vội vàng ở bên cạnh hỗ trợ bổ sung.

“Tống Diệp……” Trần A Tứ nỉ non ra tiếng, luôn cảm giác tên này từng nghe qua ở đây, trong chớp nhoáng, trong lúc lơ đãng trong đầu nghĩ đến thân ảnh ở ga tàu hỏa kia, nhưng ngay sau đó là lắc đầu, “Sao có thể là cô ta……”

Những lời này hắn nói rất nhỏ, giống như là lầm bầm lầu bầu, nhưng trong đám người, lại là bỗng nhiên truyền đến tiếng cười quỷ dị.

“Ha ha, sao không có khả năng là tôi.”

“Là ai?” Tiếng cười cùng với giọng nói kia dọa sợ mọi người nhìn khắp nơi xung quanh, ở dưới bầu trời đêm đen kịt, khe núi này ngoại trừ nhà tranh thì chỉ còn lại có bóng cây che phủ đang đong đưa.

Trần A Tứ nhanh chóng giơ lên súng trong tay, vừa định lên đạn, lại chỉ nghe thấy pằng một tiếng vang lớn, tiếp theo đó là bàn tay tê rần, súng không thể nắm chặt rơi xuống đất, “Á……” Hắn hô khẽ, che lại cổ tay máu tươi đầm đìa của mình, trên mặt mất hết huyết sắc.

Ngay lúc trong lòng mọi người khiếp sợ, lại là tiếng súng vang lên, pằng pằng pằng, cùng với từng tiếng kêu thảm thiết, những thôn dân tay cầm súng ống đều bị bắn trúng cổ tay, quỳ rạp xuống đất kêu rên không ngừng.

Trong lúc hỗn loạn, một đôi giày màu đen không nhanh không chậm, đi từng bước một về phía Trần A Tứ trong đám người.Trần A Tứ chịu đựng đau đớn giương mắt nhìn, bộ dáng thiếu niên tóc ngắn đập vào mi mắt quá mức xa lạ, làm suy nghĩ của hắn ta lập tức không thể chuyển biến, “Mày là ai? Tao và mày không oán không thù, vì sao muốn phá hỏng chuyện của tao?”

Tống Diệp rũ mắt, ở trong ánh lửa khuôn mặt đặc biệt tinh xảo tuấn mỹ có vẻ lạnh băng và vô tình, cô chậm rãi đặt họng súng ở cái trán Trần A Tứ, khóe miệng kéo một cái, lộ ra một độ cung lạnh băng, “Mày nghĩ lại xem, thật sự không nhớ rõ tao sao, chú trên xe lửa.”

Chú trên xe lửa.

Mấy chữ cuối cùng kia vừa ra khỏi miệng, Trần A Tứ lập tức mở to hai mắt, “Là mày!”

“Rất vui vì chú có thể lập tức nhớ ra tôi.” Tống Diệp biểu lộ vẻ cực kỳ vừa lòng, trong tay chậm rãi ấn cò súng, làm ra tạm biệt cuối cùng ở trong vẻ mặt hoảng sợ của đối phương, “Nhớ kỹ, một đời này, là tao giết mày.”

Pằng, tiếng súng vang lên, mang theo xin tha chưa kịp mở miệng, Trần A Tứ trợn tròn mắt, ngã xuống giữa vũng máu.

Gió đêm vừa thổi, mùi máu kia nhanh chóng khuếch tán ra, mùi rỉ sắt làm người buồn nôn, thôn dân ở núi sâu thời gian dài không có gặp qua giết người bằng súng thật đạn thật như vậy, trong lúc nhất thời sợ tới mức mặt không còn chút máu, quỳ trên mặt đất liên tục xin tha.