Thiếu Tướng Anh Lại Thua Rồi

Chương 27: Bán con gái (1)



Tống Đình Đình rất biết tận dụng mọi thứ, nhìn thấy bác gái cả có quyền uy nhất nói chuyện, lập tức càng thêm liều chết bôi đen Tống Diệp, “Bác gái cả, Tống Diệp này một tuần không biết tung tích, cũng không biết là ở chỗ nào, ai lo ăn uống, ba mẹ chính là lo lắng cô ta gặp phải người xấu.”

Mọi người nghe lời này, trong lòng lại không có lo lắng gì, ngược lại là chán ghét nồng đậm.

Một thiếu nữ diện mạo xinh đẹp mười lăm tuổi vô cớ mất tích một tuần, không chừng ở bên ngoài đói bụng đã làm ra chuyện khác người gì đó.

Một câu của Tống Đình Đình, thành công làm mọi người ở đây đều gán cho Tống Diệp cái mác thiếu nữ bất lương.

Kiều Nguyệt càng là trực tiếp, lạnh mặt, nói thẳng không cố kỵ, “Hừ, không biết liêm sỉ.”

Mặt mũi của Tống Viễn Chí đã không nhịn được, đứng vụt lên, rống với trong góc, “Mẹ kiếp nói rõ ràng cho ông, mấy ngày nay đều đi nơi nào, làm cái gì, một tuần không trở về nhà, trong mắt mày còn có người làm cha như tao không!”

Ngày thường tuy rằng ông rất ít quản tốt con cái, nhưng gặp chuyện lớn, cần thiết có được quyền lên tiếng, mang ra tư thế gia trưởng, dù Tống Đình Đình và Tống Mỹ Mỹ cũng sợ tới mức run run.

Trước kia Tống Diệp cũng là rất sợ người cha này, bị nói một câu đã rớt nước mắt, nhưng sau lại tuổi hơi lớn một chút, lại nhớ đến lúc ở trong nhà gã đàn ông này phóng túng Lục Lan ngược đãi cô như thế nào, chút ân tình này trong lòng Tống Diệp, đã sớm bị mài mòn hết.

Xa cách mười lăm năm, lại đối mặt Tống Viễn Chí lần nữa, nội tâm Tống Diệp chỉ còn lại bình tĩnh, giọng nói thanh lãnh không nhanh không chậm ở trong phòng bao, “Hôm nay tôi chính là tới thông báo với ông, tôi thoát ly quan hệ với nhà họ Tống, về sau hết thảy của tôi, không liên quan đến nhà họ Tống.”

Vốn cô còn muốn xem thử Lục Lan động tâm tư gì, nhưng tới nơi này, nhìn sắc mặt đám người nhà họ Tống, cô quyết định không dây dưa với những người này nữa.

Nhưng người khác không biết lúc này bên trong Tống Diệp là linh hồn 30 tuổi, nghe thiếu nữ mười lăm tuổi nói rõ muốn đoạn tuyệt quan hệ, trong lòng khiếp sợ là không thể hình dung bằng ngôn ngữ.

Tống Viễn Chí làm chủ một nhà càng là bị lời nói đại nghịch bất đạo này kích thích đến khí huyết chảy ngược, thân thể run lên, tay theo ban năng nâng lên, “Mày cò nói hươu nói vượn như vậy, tao sẽ đánh chết mày.”

“Ông có thể thử xem.” Tống Diệp trực tiếp đáp lại, không hề có động tác né tránh.

Phòng bao chợt dâng lên mùi thuốc súng, chạm vào là nổ ngay, một bữa tiệc gia đình êm đẹp sắp trở thành bạo lực gia đình, mà ở trong mắt mọi người, đứa con gái Tống Diệp này chính là vịt chết còn cứng mỏ, lúc này khẳng định sẽ bị đánh thật sự thảm.

Mà ở trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, mở miệng nói chuyện vẫn là Kiều Nguyệt.

“Được rồi, hôm nay là tới chúc mừng Thừa Ân học lên, đều nói nhao nhao thành cái dạng gì. Chú tư, có chuyện từ từ nói, trước buông tay xuống đi.”

Chưa từng nghĩ đến Kiều Nguyệt còn đang tức giận sẽ ra tới làm người hoà giải, sắc mặt xem kịch vui của mọi người còn chưa kịp biến hóa, hơi có vẻ xấu hổ.

Tầm mắt Tống Diệp rơi xuống trên ghế chủ vị, ánh mắt có chút đen tối không rõ.

Kiều Nguyệt cười cười, nói Tống Viễn Chí ngồi xuống, lại đặc biệt khoan hồng độ lượng để Tống Diệp ngồi xuống.