Nhưng Tống Diệp vẫn không có dừng tay, cô không cho phép sinh mệnh chính mình tự tay cứu về lại đi đến tử vong lần nữa, cô cưỡng bách Vân Hoa đi đối mặt, đi thù hận, “Mạng của chị, là em cứu về, vết cắt của chị không có tư cách làm với chính mình, ở trước khi tự trừng phạt mình, những chuyện người khác đã làm trên người chị, chị phải trả lại gấp mười lần gấp trăm lần.”
Người nên giết, không nên là chính mình.
Bên trong hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Vân Hoa nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, ký ức quay cuồng trong đầu làm cô khắc sâu nhớ kỹ sắc mặt xấu xí của người phụ nữ này, cô đã từng, gặp phải tra tấn không phải người, ở trong căn hầm tối tăm không thấy ánh mặt trời, thật ra chẳng bao lâu sau cô từng hận qua, hận không thể gặm cốt nhục của những người này, uống máu của bọn họ, hận không thể dùng một mồi lửa giết hang động ma quỷ kia, để tất cả những người này xuống địa ngục!
Không sai, tất cả bất hạnh của cô, đều là do người phụ nữ trước mặt này tạo thành!
Nếu không phải bà ta, sao cô sẽ biến thành dáng vẻ này!
Rốt cuộc, ngón tay run rẩy bắt lấy khẩu súng, kim loại lạnh lẽo làm cô hung hăng rùng mình một cái, chờ nhìn thấy người phụ nữ bị phong bế miệng trước mặt, rơi lệ đầy mặt, ánh mắt cô bỗng nhiên trở nên tàn nhẫn.
Pằng…… Pằng…… Pằng…… Một súng tiếp một súng, ấm lượng chấn động cùng với tiếng trầm đục xuyên vào máu thịt hết đợt này đến đợt khác, người phụ nữ bị trói chặt tay chân kia ngã lệch trên mặt đất, thân thể đình chỉ vận hành bị viên đạn bắn tới còn sẽ hơi hơi rung động, đôi mắt trống rỗng nhìn không trung, mang theo hối hận cùng tuyệt vọng vô tận.
Thẳng đến viên đạn bị toàn bộ bắn hết, Vân Hoa ngồi liệt dưới đất, ngơ ngác nhìn bộ dáng người phụ nữ trong vũng máu kia, sau một lúc lâu, khóe miệng cô ấy thong thả kéo ra, từ khóe môi tràn ra một tiếng cười, “A, ha ha……” Tiếng cười kia từ nhỏ biến thành lớn, dần dần biến thành cười to, trong tiếng cười mang theo nước mắt, giống như đang từng chút tẩy sạch dơ bẩn trên người của mình.
Tống Diệp yên lặng đi tới phía trước, ôm đầu cô ấy đến trong lòng ngực của mình, cho cô ấy một chút ấm áp.
Cô biết, sau khi trải qua trận tử vong này, Vân Hoa sẽ trở nên càng thêm kiên cường.
Trên thế giới này nếu nói có ai lòng dạ sắt đá, nếu Tống Diệp xếp thứ hai, phỏng chừng cũng không ai dám xếp thứ nhất.
Khi Vân Hoa còn đắm chìm ở cảm giác run rẩy giết người không thể tự thoát ra được, Tống Diệp lại là lái xe chở cô ấy đi dạo trung tâm thương mại, đã lâu chưa trở về thành phố sinh hoạt, trường hợp ngăn nắp như vậy khiến cô nhất thời co quắp.
Tống Diệp lại giống như người không có việc gì, chuyển động một vòng, trên tay cầm vài bộ quần áo mua cho cô, “Đi vào thử xem.”
Vân Hoa ngơ ngác nhìn cô, tiếp xúc gần gũi, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi khói thuốc súng trên người hai người, nhắc nhở cô ấy, ở nửa tiếng trước, các cô vừa mới giết người.
Một giây trước tay mới vừa dính đầy máu tươi, ngay sau đó lại có thể tự tại đi dạo phố mua quần áo, phỏng chừng cũng chỉ có Tống Diệp quái thai như vậy, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, Vân Hoa liền có thể nhận thấy được cô ấy không giống người thường.
Khi xe vững vàng ngừng ở cửa tiệm châu báu, Vân Hoa xách theo một túi quần áo, vẫn là có chút chưa lấy lại tinh thần.