"Nhưng mà trong hồ sơ của cô ta cha của Khương Châu là Khương Tuấn Vũ chứ không phải Khương Ngụy Hoàng"
Thượng Nam nhíu mày thắc mắc. Cái tên Khương Ngụy Hoàng này nghe rất quen, hình như anh nghe đâu đó rồi
Anh nói tiếp:
" Chẳng phải ông ta chết rồi sao, theo như tôi biết "
...
Triệu Mạc Lâm
" Chắc chắn có uẩn khúc gì đó, Khương Châu 98% là nội gián"
Trần Bác
" Nhưng cô ta có mối quan hệ gì với tên chủ mưu kia,có lẽ điều này là một ẩn số"
....
" Bây giờ họ đang cố áp đảo tinh thần của chúng ta, làm to mọi chuyện lên để chúng ta bận rộn tìm biện pháp gỡ rối,...để họ có thể đánh lén mình bất cứ lúc nào....Và tôi chắc chắn một điều là họ nhắm vào tôi"
Bắc Thượng Nam.
"Trần Bác tôi sẽ đi điều tra lai lịch của Khương Tuấn Vũ kia"
"... ừm "
Bắc Thượng Nam rơi vào trầm tư 'Khương Ngụy Hoàng' cái tên này anh đã không được nghe hay từng nhắc đến từ khi sau vụ việc 18 tuổi ấy, nhưng mà ông ta chết vào 7 năm trước rồi còn Khương Châu là con nuôi của ông ta và tại sao cô ta lại phải làm giả sơ yếu lí lịch của bản thân.Chắc chắn Khương Châu cô ấy ấp ủ âm mưu gì đó và người đứng sau giật giây là ai????
.....
Liệu Lục Tịnh Kiều có gặp nguy hiểm không?
_______
Ngày hôm sau,tuy đi sớm về khuya nhưng anh vẫn viết vào tờ giấy nhớ rồi để lên bàn cho cô dặn dò ăn uống đầy đủ, và dặn cả quản gia để ý cô thường xuyên,anh sợ cô gặp nguy hiểm nên đã nhờ hai vệ sĩ bên Bắc gia là trợ thủ đắc lực của Bắc Thượng Kiêu anh trai cả để theo dõi và bảo vệ cô.
Bắc Thượng Nam đến cơ quan thì bắt đầu kế hoạch của riêng mình anh bắt đầu nắm thời cơ với Khương Châu bởi cô ta có ý với anh từ trước nên việc làm này dễ thực hiện nhưng cũng phải đánh đổi bao nhiêu nước mắt của một người nào đó....
" Khương Châu Thiếu tướng Bắc gọi cô lên phòng gặp ngài ấy"
" Hả tôi sao...."
Khương Châu ngơ ngác không hiểu tại sao nhưng trong lòng sướng vô cùng, cô ta đứng phắt dậy chỉnh lại tóc tai , cởi thêm cúc áo ở cổ rồi tiến lên phòng anh
" Cốc...cốc"
" Thiếu tướng Bắc cho gọi em "
Khương Châu yểu điệu đi vào,nhìn anh như muốn vồ vập vào luôn ấy,nhìn anh đẹp như này cơ mà ai chẳng thích.
" Ừm...tối nay em rảnh không? đi ăn cùng tôi "
anh rặn nắn lắm mới nói được mấy lời này với cô ta, bực chết được phải nhịn để kế hoạch mới thành công.
" Em hả....à dạ em đương nhiên rảnh rồi"
" vậy tốt quá tối nay 18h10 tôi qua đón em "
" dạ vâng ạ!!,..."
Hỏi anh không còn chuyện gì nữa thì cô đi ra, trong lòng Khương Châu vui như nở hoa, không ngờ Thượng Nam anh ấy lại có ý mời mình đi ăn như vậy.Chắc chắn Thượng Nam không ít thì nhiều đã rung động với Khương Châu này rồi.
Nhưng nghĩ về lời Khương Ngụy Hoàng đã nói, Khương Châu này không ngu...nếu Thượng Nam yêu cô thật lòng thì lời của ông ta nói kia vô nghĩa đối với cô bây giờ....
_______
18h00
Biệt thự Bắc Thượng Nam
" Em ăn tối đi không phải đợi anh,và anh sẽ về khuya đấy ngủ sớm đi"
Anh tự nhiên nói xong hôn lên chán cô một cái rồi mới quay đi.Đồ đáng ghét lúc nào cũng đi cũng đi chẳng quan tâm người ta tý nào cả chán như con gián....
______
Anh trở Khương Châu trên xe đến nhà hàng của Nghiêm gia rồi tiến vào trong, hôm đó Khương Châu vừa vui vừa đắc ý liền chụp vài kiểu để sau này muốn thì có thể dùng đến để chọc tức Lục Tịnh Kiều kia.
Lục Tịnh Kiều ơi Lục Tịnh Kiều mày có biết giờ này chồng yêu của mày đang bên tao không nhỉ? nếu biết thì sao đây ta??? Thật thú vị!!!